Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 464



Ngay cả vương tử Mạc Bắc ở một bên cũng nhìn ngây người.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ lại vang lên tiếng” Lộp bộp”.

Trước kia Cẩm Ngu không phải như vậy. Tuy đôi mắt của nàng cũng xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không có thần thái quyến rũ như thế. Sự linh động này khiến Lãnh Băng Cơ không tự chủ được mà nhớ tới Linh bà. Không phải trước kia đôi mắt của Linh bà đã tràn ngập linh khí như vậy sao?

Tại sao lại thế chứ?

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, trong lòng đã có cân nhắc.

Cẩm Ngu này rõ ràng là rắp tâm bất chính, người như thế không thích hợp tiếp tục ở lại bên cạnh Mộ Dung Phong. Hắn cũng không vạch trần ngụy trang lúc trước của Cẩm Ngu:” Xem ra, bài thuốc này của Phong vương phi thật là đúng bệnh. Khôi phục được thị lực rồi, rất đáng mừng đấy, đúng là song hỉ lâm môn”

Trong điện toàn là tiếng chúc mừng.

Hoàng đế còn đang do dự không biết nên mở lời với Am Đạt vương tử như thế nào. Dù sao, ban đầu người mình muốn đưa đi hòa thân là Lục Vu công chúa, hiện tại xuống thành quận chúa, sao có thể cứu vấn không để lại dấu vết chứ?

Ngoài điện đột nhiên truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Có nội thị gấp gáp chạy vào, bẩm báo Hoàng đế:” Khởi bẩm hoàng thượng, trong Thiên Lý trì đối diện Khang Đình Cung chợt xuất hiện dị tượng”

“Dị tượng gì?”

Trong đại điện cũng lập tức lặng ngắt như tờ, chờ đợi nội thị bẩm báo.

Mọi người luôn rất mê tín với một số cảnh tượng khác thường siêu tự nhiên, nhất là đối với đế vương, một chút hiện tượng trời ban càng liên quan đến sự hưng thịnh của quốc gia, giang sơn vững chắc.

“Trong Thiên Lý trì đột nhiên dâng lên rất nhiều sương mù trắng xóa, giống như hơi nóng bốc lên, lượn lờ trên mặt nước mãi không tiêu tan, vô cùng hùng vĩ”

“Ồ?” Hoàng đế kinh ngạc nhíu mày, không kịp hỏi thêm đã vội vàng rời khỏi ghế, đi xem trước cho thỏa chí:” Trãm đi xem tận mắt”

Tất nhiên đám người cũng không kìm nén được lòng hiếu kỳ, đi theo sau lưng Hoàng đế, cùng nhau ra khỏi Khang Đình Cung, giương mắt lên nhìn, ai cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Thiên Lý trì ở đối diện cũng không lớn, chẳng qua là một ao nước do người tạo ra, trong đó nuôi chín trăm chín mươi chín con cá chép, giữa hồ còn có núi giả đứng vững, chỉ là nơi trang trí.

Hiện tại, trên mặt hồ vẫn còn có sương trăng dường như là bốc lên từ dưới mặt hồ, lượn lờ trên mặt hồ không tiêu tan, khiến cho hồ nước và núi giả này mờ mịt hư ảo tựa như Bồng Lai tiên cảnh, khiến người mê mẩn.

Mọi người líu lưỡi sợ hãi thán phục:” Đây là tiên khí, Bồng Lai tiên khí.”

“Chưa bao giờ thấy cảnh hùng vĩ hư ảo như thế, có thể thấy được, Bồng Lai tiên cảnh cũng không phải là lời đồn, quả thật là có cảnh này”

Hơn nữa cung nhân nội thị đứng bên cũng đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chẳng qua không có người nào dám nói lớn giọng, chỉ sợ sẽ quấy rầy tiên nhân thanh tu.

Đợi đến khi sương mù lượn lờ tan hết, lại có người giơ tay kinh ngạc kêu lên:” Mau nhìn kìa, những con cá chép đó”

Mọi người chăm chú nhìn theo hướng tay người đó chỉ, thấy trên mặt hồ đó có rất nhiều cá chép kết thành đoàn nổi lên mặt nước, chen chúc với nhau, đầu cá nhốn nháo, nhìn sơ qua giống như một cuộn gãm vóc màu săc sặc sỡ được trái ra chập trờn trên mặt nước, mãi không tiêu tan.

“Thiên lý làm lễ, đây là đang chúc mừng Trường An ta phụng thiên thừa vận, giang sơn như gấm, quốc vận hưng thịnh”

Được mọi người nịnh nọt tất sẽ tin tưởng khoe khoang, Hoàng đế thích nghe nhất là lời nói lấy lòng như thế, lập tức có vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt.