Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 489



“Chẳng lẽ là muốn thu thập hổ phách?”

“Ý ngươi là sao?”

“Trong truyền thuyết, trên đời có một loại hổ phách, còn gọi là thú phách, được tạo nên từ nước mắt của mãnh hổ, hoặc là nước mắt ngưng tụ mà thành.

Khi hổ phách rơi xuống đất sẽ hóa thành đá, thú phách này khi xuất hiện chỉ cần là đồng loại thì sẽ kiêng kị, khi thấy được tự trong lòng bỗng cảm thấy bi thương, không thể kiềm chế mà rơi lệ.

Đặt nước mắt của mãnh hổ ở trên thú phách là cách nhanh nhất để chữa khỏi ánh mắt bị thương, trong lúc luyện thuật nhiếp hồn còn có thể cố định tâm hồn, trấn an ngũ tạng, là một bảo vật quý hiếm.”

Trong sách y học, phần nhắc đến giá trị của hổ phách cũng từng đề cập đến tác dụng cố định tâm hồn, trấn an ngũ tạng như lời đạo sĩ nói.

Mộ Dung Phong kể lại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cẩm Ngu, nàng ta cũng đang cầm hổ phách đối đầu với lão hổ.

Quả nhiên là tà tâm không đổi.

Việc nàng ta đi hòa thân đã là chuyện không thể tránh khỏi, cho nên nàng ta chỉ có thể đặt hết mọi hy vọng lên thuật nhiếp hồn mà mình đang sở hữu, một khi luyện thành liền có thể nắm giữ tâm trí của tất cả mọi người trong tay.

mặc dù không thể thay đổi vận mệnh của nàng ta ở chốn mạc Bắc xa xôi, nhưng tối thiểu vẫn có thể lợi dụng thuật nhiếp hồn trong việc mê hoặc vương tử mạc Bắc.

mà chính mình lại làm cho ánh mắt nàng ta bị thương, không thể tiếp tục thực hiện thuật nhiếp hồn, cho nên nàng ta mới phải mạo hiểm, bất chấp nguy nan chạy tới khu sắn bắn của hoàng gia, liều chết một lần.

Không biết nàng ta đã thành công hay chưa? Có lấy được nước mắt của hổ hay không?

“Trong cung có thể thực hiện thuật nhiếp hồn được không?”

“Có, nhưng sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

“Vậy ngươi có biết cách nào phá giải nó không?”

Vân Hứa lắc đầu:” mặc dù ta và Linh bà có chút quen biết, nhưng đời nào bà ta lại đi nói cách phá giải này cho ta? Nếu Vương phi nương nương muốn biết, không bằng đi hỏi đạo sĩ Thiên Nhất thử xem?”

Đương nhiên là ta cũng muốn thế, nhưng lúc này hắn ta lại không ở Thượng Kinh.

Vẫn nên nghĩ cách nhanh chóng xua đuổi cái tai họa càng sớm càng tốt thì hơn.

Nếu không cứ bị một đống chuyện quỷ quái hết lần này tới lần khác bủa vây thế này, kể cả người có tính cảnh giác cao và hay đề phòng như nàng cũng khó lòng phòng bị nổi.

Lãnh Băng Cơ thực hiện lời hứa, chăm sóc tốt tên cai ngục còn giúp hắn thay đổi một nhà giam có môi trường ít khắc nghiệt hơn.

Vân Hứa biết là chính mình gieo gió gặp bão và còn rất biết ơn đối với Lãnh Băng Cơ.

Sau đó trở về Vương phủ, Lãnh Băng Cơ lập tức đem chuyện của đạo sĩ Vân Hứa nói hết cho Mộ Dung Phong biết, nhắc nhở hắn nhất định phải cẩn thận, Huệ Phi bên đó cũng phải cẩn thận dặn dò hai câu, không được lơ là.

Mộ Dung Phong nói với nàng, Hoàng đế có lệnh gọi nàng hôm sau vào cung diện kiến.

Lãnh Băng Cơ bình tĩnh nghĩ lại xem gần đây nàng có tuân thủ quy củ không, hình như cũng không có làm sai chuyện gì đáng để lão gia tử tính toán với nàng.

Chuyện hôm qua, mặc dù nói nàng có chút công lao, nhưng mà hắn giống con gà trống vậy keo kiệt vô cùng cũng không nhất định sẽ ban thưởng.

Ngày hôm sau liền cùng với Mộ Dung Phong vào cung rồi.

Hoàng đế triệu kiến nàng ở Ngự Thư phòng, cho lui tả hữu, đến Mộ Dung Phong cũng phải đi ra ngoài, làm cho khá thần bí, ngay lập tức nàng ý thức được sứ mệnh lớn sắp giáng xuống.

Đương nhiên, trong lòng vẫn là trống trải cạm bẫy, gần vua như gần hổ, càng huống hồ, vị lão gia tử này của nhà nàng vẫn luôn phụng phịu, nụ cười không quá hai phân, trên người lại mang theo một loại cao cao tại thưởng, không giận tự uy, khó tránh da đầu người khác tê dại, kinh hồn bạt vía.

Có điều, hôm nay Hoàng đế rất khách sáo không chỉ ban cho ngồi còn đem tách trà bên cạnh đẩy qua cho nàng, ân cần hỏi thăm.

Quả thực rất giả dối rồi, có một câu nói gọi là” Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo”, chắc là ông ta sẽ không kêu nàng nhảy vào biển lửa, cho nên khó mở miệng đi? Dù sao nàng cũng là một thai phụ.