Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 497



Sở tướng quân nghe thấy vậy nhất thời cảm thấy tức giận, nâng cánh tay lên,” bốp” một tiếng tát vào mặt nhi nữ:” Thật là mất mặt!”

Một cái chưa hả giận, lại nâng tay lên lần nữa.

Lãnh Thanh Hạc chạy đến chắn trước Sở Nhược Hề:” Sở tướng quân, xin hãy nghe vãn bối nói.

Nhược Hề làm như vậy quả thực là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, người cũng nên tự hỏi lại bản thân mình, không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của nàng ấy, ép nàng kết hôn với người nàng không thích, làm cho nàng ấy không thể không nói dối.

Vãn bối là người ngoài cảm thấy không đành lòng, cam tâm tình nguyện nhận tội này.

Người làm phụ thân của nàng ấy, lẽ nào lại nhẫn tâm?”

Mấy ngày nay, người của nhà họ Sở cũng đã khuyên nhủ rất nhiều, Sở tướng quân cũng tự mình cảm thấy có chút không nỡ, nhưng bị một đứa còn nhỏ tuổi như vậy răn dạy, hơn nữa lại còn là con trai của đối thủ một mất một còn, càng thấy không phục.

“Đây là chuyện của nhà họ Sở ta, không đến lượt ngươi nhúng ta vào.”

Sở Nhược Hề nấp phía sau Lãnh Thanh Hạc, thấy hắn thản nhiên cùng với phụ thân mình tranh luận lý lẽ, trong lòng vừa cảm động lại vừa vui mừng.

Ban đầu gặp hắn thực là vì bị bắt buộc, còn không hài lòng, song hiện tại cũng không cố chấp nữa, trước mặt mọi người nói rõ sự tình.

Nhưng không ngờ rằng, hắn lại bảo vệ nàng như vậy, tự nhiên có chút thấy động lòng.

Quả là không nhìn nhầm người! Hắn quả thực là người có trách nhiệm và chu đáo.

Trước mắt nhiều người như vậy, nàng ngượng ngùng, tiến lên một bước, nói với Sở tướng quân:” Dù sao đi nữa, con nhất định phải gả cho người mà con thích, người mà bức con nữa, cùng lắm con sẽ cắt cổ!”

Sau đó xấu hổ liếc qua nhìn Lãnh Thanh Hạc, liền bỏ chạy.

Sở tướng quân tức giận:” Ta đúng là đi nuôi một đứa con bất hiếu mà!” Rồi hổn hển bỏ đi.

Lãnh Thanh Hạc cũng quay ra nhìn phụ thân và Doãn Chiến Binh nói:” Cha, thúc phụ, Thanh Hạc cũng xin cáo từ.”

Không đợi Lãnh Tướng gật đầu liền xoay người bỏ đi.

Chỉ còn lại Lãnh Tướng và Doãn Chiến Binh đứng với nhau, hai người nhìn nhau gượng gạo.

Nhi nữ Doãn Chiến Binh khẽ cắn môi dưới, ánh mắt nhìn theo Lãnh Thanh Hạc bỏ đi rồi quay lại nhìn Lãnh Tướng.

Lãnh Tướng xấu hổ nói:” Thực xin lỗi Doãn đại nhân, để ngài chê cười rồi, tiểu tử nhà ta làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác, vậy mà không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.”

Doãn Chiến Binh tò mò hỏi:” Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ta trông thấy, Sở cô nương kia đích thực là có ý với Lãnh công tử.”

Lãnh Tướng cũng không giấu diếm, kể cho Doãn Chiến Binh nghe chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

“Ngài nói xem, nha đầu nhà nhà họ Sở kia có phải là quá đáng không? Một đứa nhi nữ mà lại ăn nói không suy nghĩ như vậy, bướng bỉnh, kém xa so với nha đầu này.

Hiện giờ sự tình đã rõ ràng, vẫn là con trai ta oan ức, vừa đúng lúc, đợi ta hồi phủ, nói chuyện thuyết phục nó xem, để nó không quản việc của nhà họ Sở nữa.

Hôm khác, ta sẽ mời ngài uống trà, đại nhân xin đừng chấp nó.”

Doãn Chiến Binh vẫn là nghiêng về phía Lãnh Thanh Hạc, nghe xong liền nhiệt tình đáp lại:” Hôm khác vẫn là ta mời, vẫn ở chỗ này, đến lúc đó Tướng huynh đại nhân nhất định nhất định phải đến.”

Lãnh Tướng lại nhìn qua cô nương ở bên cạnh Doãn Chiến Binh, cô nương đứng yên lặng ưu nhã, vội vàng cúi đầu xấu hổ rụt rè, thanh tú, phong thái ưu nhã, đây chính là đứa nhi tức mà Lãnh Tướng ưng ý, ông càng cảm thấy hài lòng hơn.