Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 514



Hiển nhiên là Lãnh Băng Cơ không phải đối thủ của Mộ Dung Phong, nên dứt khoát ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem kể lể, phát huy bộ dạng khóc lóc la lối vô cùng nhuần nhuyễn.

Những hạ nhân đứng bên cạnh nhìn mà ngây ngốc cả người! Vương phi nương nương nhà mình sao còn có cả khả năng này thế?

Khi mỹ nhân khóc thì giống như hoa lê dính mưa, giọt sương trên hoa hải đường vậy, nhìn thấy mà thương, dù có luyện thành sắt thép đi nữa thì giây phút này trong lòng cũng mềm nhũn;

Khi Vương phi nương nương khóc, mẹ ơi, kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, khóc đến lật nóc nhà, chọc thủng màng nhĩ, khóc đổ cả tòa thành, nói nàng là một nữ trung hào kiệt cũng không sai!

Vương gia sợ vợ, về tình có thể tha thứ, thật đáng thương, quá đáng thương!

Mộ Dung Phong giơ cao tay lên, bàn tay phô trương thanh thế giơ ra cả nửa ngày cũng không dám đáp xuống, tức đến viêm cả phổi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
=====================================

Am Đạt vương tử đứng bên cạnh có chút xấu hổ, khuyên cũng không phải lắm, mà không khuyên cũng phải.

“Mấy ngày này Tiểu vương ở trong phủ của Kỳ vương phủ quả thực là đã quấy rầy ngài nhiều rồi, cũng mang lại cho vương phi nương nương không ít bất tiện, Thật ra hôm nay vốn dĩ tiểu vương cũng muốn nói chào tạm biệt với Kỳ vương phủ.”

Mộ Dung Phong liền sửng sốt: “Sao lại gấp gáp như vậy? Ngài đừng nghe những ăn với linh tinh của người đàn bà này.

Lãnh Băng Cơ, còn không mau chóng bồi tội với Am Đạt vương tử đi?”

Tiếng Lãnh Băng Cơ khóc nháo đột nhiên im bặt.

Am Đạt vương tử ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng: “Ngày hôm qua Mạc Bắc có tin tức truyền đến nói rằng trận bão tuyết đầu tiên có thể đến sớm hơn dự định bảo tôi khởi hành về Mạc Bắc càng sớm càng tốt, để tránh đường xá sau này không thể đi được.”

Mộ Dung Phong vô cùng tiếc nuối nói: “Mỗi người tâm tình còn chưa tới một ngàn chén rượu, khó có được người cùng chí hướng.

Ta và ngươi đều chưa tận hứng.”

Lãnh Băng Cơ cũng không khóc nữa, lau nước mắt đứng dậy, xấu hổ nói: “Ôi trời, chuyện trong phủ khiến ta bận đến sứt đầu mẻ trán, của hồi môn của Cẩm Ngu còn chưa đặt mua hết đâu.”

Am Đạt vương tử chẳng hề để ý mà xua tay: “Cẩm Ngu công chúa gả đến Mạc Bắc ta xa xôi, tất nhiên sẽ được sủng ái như châu như ngọc, ta sẽ không để nàng ấy chịu nửa phần ủy khuất nào.

Phong vương phi không cần quá khách khí đâu, tâm ý của người, trong lòng tiểu vương đã hiểu.”

Lãnh Băng Cơ thuận theo mà nói: “Vậy thì thật ngại lắm.”

Am Đạt vương tử vừa chắp tay nói: “Là tiểu vương phải ngại mới đúng, đã quấy rầy vương phi nương nương lâu như vậy rồi.”

Lãnh Băng Cơ cười khô khốc nói: “Vừa nãy những lời ta nói không phải nhằm vào Am Đạt vương tử đâu, thực ra chỉ là nhất thời nóng giận mới không biết lựa lời mà nói.”

“Phong Vương phi không cần khách sáo đâu, tiểu vương còn phải nói một tiếng cảm ơn với người nữa kìa.

Ta rất chân thành mời người cùng với Vương gia nếu có cơ hội thì hãy đến Mạc Bắc của ta du ngoạn một chuyến, để bổn vương có thể thể hiện một chút lễ nghĩa của người làm chủ một phương.”

Lãnh Băng Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, cái vị Am Đạt vương tử này cuối cùng cũng chịu giơ cao đánh khẽ buông tha cho nàng và Mộ Dung Phong rồi, thật không dễ dàng mà.

Nước mắt của nữ nhân ấy mà, có những lúc chính là sức mạnh vô địch.

Ngày thứ hai, Am Đạt vương tử lập tức vào cung từ biệt hoàng đế.

Hoàng đế tỏ vẻ rất sảng khoái, ông đáp ứng hết những thỉnh cầu thông quan của Mạc Bắc, mở ra các đường cửa khẩu với nước Mạc Bắc láng giềng, hai nước thông thương hữu nghị.

Tức khắc ra thánh chỉ, đóng thêm tỉ ấn, giao cho Cẩm Ngu, làm của hồi môn cho nàng gả tới Mạc Bắc, trình lên cho Vương thượng Mạc Bắc.