Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 533



Am Đạt vương tử giơ tay giáng cho Đại Mạt một cái bạt tai lên mặt: “Còn không mau cút ra ngoài, bản vương sẽ cho mấy tên thị vệ ngoài kia chơi đùa với ngươi đấy.”

Đại Mạt nghe vậy mặt liền trắng bệnh, cúi đầu đi ra ngoài.

Cẩm Ngu sợ hãi nhìn ông ta không dám động đậy.

Cả đường đi nàng đã duy trì tinh thần, nhưng giờ đều đã tan theo mây khói.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì sao? Trường An các ngươi coi ta là kẻ ngu à? Rõ ràng đã bàn xong chuyện thông thương ở Thương Môn Quan, giờ lại dám động tay động chân vào thánh chỉ, bản vương cần cái Thiết Xuyên đó làm gì?”

“Ta không biết, ta không hiểu gì hết.”

Cẩm Ngu bị một phen hoảng loạn, hoàng thượng lẽ nào không nghĩ tới nàng ta sẽ rơi vào tình cảnh này sao? Làm vậy không sợ người Mạc Bắc trút giận lên người nàng ta ư?

Chẳng trách người lại để Lãnh Băng Cơ tuỳ ý như vậy, không hề thương xót mà gả con gái đi tới tận Mạc Bắc.

“Không biết thì sao chứ? Còn nàng nữa, đừng nghĩ rằng ta không biết chuyện của nàng và tên Mộ Dung Phong đó là như nào.

Cả đường đi khóc lóc cho ai xem chứ?”

Am Đạt vương tử cúi người nhìn Cẩm Ngu, đôi mắt của ông ta sắc lạnh như loài rắn độc vậy.

Tuy cả người Cẩm Ngu đều là nước nóng bao quanh, nhưng cả người đều run rẩy, hai hàm răng cũng đập vào nhau: “Vậy sao ngươi lại cưới ta mà không phải là Lục Vu?”

“Đương nhiên là ta can tâm tình nguyện, bởi vì nàng có Tuyền nhãn.”

Cẩm Ngu nghe vậy ngây người, trong tình cảnh này nhưng nàng ta không thể nhịn cười nói: “Cái này mà ngươi cũng tin sao? Tuy ta không biết ngươi nghe được điều đó ở đâu nhưng ta khẳng định đó chỉ là bịa đặt thôi, là cái bẫy của Lãnh Băng Cơ.

Hahaha, Lãnh Băng Cơ ơi là Lãnh Băng Cơ, ngươi vì muốn đẩy ta đi mà tốn nhiều công sức thật đấy.”

Am Đạt vương tử ngây người: “Lừa gạt gì chứ?”

“Còn phải hỏi sao? Ta quá hiểu con người của Lãnh Băng Cơ rồi.

Chắc chắn ngay từ khi ngươi vào Trường An ả ta đã ấn định để ta kết giao với Mạc Bắc.

Nếu như có bất kỳ tin đồn nào về đôi mắt của ta thì đó đều là do Lãnh Băng Cơ dựng nên.

Cả chuyện đào hôn ở buổi yến tiệc, hay cả chuyện điềm lành trên trời, tất cả đều là do Lãnh Băng Cơ muốn trừ khử ta nên mới dàn dựng nên để lừa ngươi.”

Am Đạt vương tử trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Nàng hận Lãnh Băng Cơ sao?”

Cẩm Ngu không hề che giấu sự hận thù trên mặt, đến nỗi trở nên méo mó và hung dữ: “Hận đến nỗi chỉ muốn ăn tim uống máu ả ta.”

“Như vậy mới phải chứ.

Ngoan ngoãn theo bản vương, rồi sẽ có một ngày bản vương giúp nàng đạt được như ý nguyện.”

Cẩm Ngu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hung dữ của ông ta nói: “Sao ngươi lại muốn đối phó với Lãnh Băng Cơ?”

“Cái này nàng không cần biết.

Chỉ cần nhớ sau này toàn tâm toàn ý theo bản vương là được rồi.

Bản vương hỏi nàng, Lãnh Băng Cơ trị bệnh cứu người, thuốc của nàng ta từ đâu mà có?”

Cẩm Ngu không chút do dự mà trả lời: “Trong phủ nàng ta có một gian phòng chuyên điều chế thuốc, chuyên dùng để điều phối các vị thuốc với nhau.

Chỉ là từ sau khi mắt ta bị thương bị đưa tới Triều Thiên Khuyết, ta đem hết tất cả mọi thứ đốt đi.”

Am Đạt vương tử nheo mắt hỏi: “Chứ không phải là từ trong cái hộp đựng thức ăn kia à?”