Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 645



Vừa nói, Cừu thiếu chủ vừa túm tay của Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong đột nhiên trở mặt, bàn tay gồng lên, đánh một chưởng về phía Cừu thiếu chủ.

Bệnh nặng của hắn còn chưa lành nên Cừu thiếu chủ cũng không đánh trả. truyện teen hay

Cừu thiếu chủ có thể nhận ra được rằng trong mắt của Mộ Dung Phong vô cùng mệt mỏi, vẻ tiều tụy lộ rõ trên khuôn mặt.

Nhất là hai túm tóc mai trắng xóa của hắn, dưới ánh mặt trời như kim châm đâm vào mắt đau khiến người ta đau nhức.

Ngay cả thân thủ cũng trở nên đờ đẫn, chậm chạp, có thể thấy rõ là vì lao tâm quá độ.

Cho dù hắn có lỗi, nhưng ngay lúc này, có vẻ trong lòng của hắn cũng đã cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy rồi. Mộ Dung Phong thế này khiến những lời lẽ đao búa mà Cừu thiếu chủ đã chuẩn bị nhưng không thể nào nói ra.

Hắn há hốc miệng: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm người người Nam Chiếu, Mạc Bắc tính sổ”

Người của Tàng Kiếm Các dựa vào chiếc nhãn hộ tiễn và lời của Lãnh Băng Cơ căn dặn, thực hiện xong nguyện vọng của Tê Cảnh Vân. Đối phương đem đến cho Lãnh Băng Cơ một quyển sổ chép tay, đặt vào tay của nàng.

Lãnh Băng Cơ nhìn chậu than, đưa tay mở quyển sổ đó ra.

Đây là một cuốn sổ ghi chép mà chính tay Tê Cảnh Vân viết, những thứ được ghi chép lại, hầu như đều là một ít việc vặt của Mộ Dung Phong.

Nàng ngồi im vừa đọc vừa cười, trong vô thức, tròng mắt đã đỏ ửng lên.

Trên trang sách, Tê Cảnh Vân ghi chép: “Hôm nay là ngày học đầu tiên của ta và Tam hoàng tử, phụ thân bảo ta kính cẩn lễ phép dập đầu với huynh ấy, còn bảo ta gọi huynh ấy là Tam hoàng tử, thế nhưng ta đã tự làm theo ý của mình, như Phong Vân, gọi huynh ấy một tiếng biểu ca.

Phụ thân trừng mắt với ta, giận dữ mắng ta vô lễ, lúc ấy Mộ Dung Phong đang mặc trạng phục giống như một tiểu đại nhân, khoát tay về phía phụ thân và nói: ‘Không sao, đều là người một nhà mà Trong nháy mắt, phụ thân đã vui mừng khôn xiết.

Quả thật giống như Phong Vân nói, vị Tam hoàng tử này thoạt nhìn nghiêm trang, lạnh như băng nhưng thật ra là một người rất tốt. Từ nay về sau, huynh ấy sẽ là biểu ca của ta rồi”

Nàng lại lật vài trang, đều là những chuyện đơn giản trong cuộc sống hàng ngày: “Hôm nay, biểu ca bị Hoàng Đế trách phạt, nguyên nhân là vì ta. Đại ca tức giận muốn đánh nhau với ta và biểu ca, vừa mới bắt đầu đã giội cho ta một gáo nước đá, thế nên buổi tối ta đã phát sốt. Nhưng mà trong phủ cũng không có ai đứng ra bênh vực ta và trách mắng huynh ấy.

Huynh ấy là trưởng tử trong phủ, tương lai sẽ là người kế tục tước vị, mà ta, cũng không phải là huynh đệ ruột với huynh ấy, mà càng giống với một con chó được bố thí đồ ăn nuôi lớn mà thôi.

Sau khi biểu ca biết chuyện, đã cột đại ca lên trên cột cờ, đại ca bị sợ độ cao nên hoảng sợ đến mức tè ra quần, cả mặt đều là nước mắt nước mũi, trông vô cùng chật vật.

Sự việc này truyền đến tai của Hoàng Thượng, biểu ca phải gánh chịu hết mọi tội lỗi, ta và Phong Vân vẫn bình yên vô sự còn biểu ca thì bị đánh mấy gậy. Huynh ấy nói, bôi thuốc đó lên miệng vết thương sẽ vô cùng thoải mái. Rồi ta lại khóc”

Lãnh Băng Cơ cười cười, lại đọc tiếp.

“Hôm nay biểu ca đánh thắng trận, mang chiến thắng trở về, cưỡi một con ngựa cao lớn, dân chúng khắp đường hẻm đều hoan hô. Vẻ mặt của huynh ấy vừa hưng phấn, vừa vô cùng uy phong.

Ta và Phong Vân đều hâm mộ muốn chết, hi vọng một ngày nào đó có thể kề vai sát cánh cùng với huynh ấy, cùng †ạo nên chiến công to lớn, nhưng đó chỉ là mơ ước của ta và Phong Vân”

“Ba người chúng ta xa cách lâu ngày, giờ mới gặp lại nên cùng nhau đi uống rượu. Biểu ca tường thuật lại mấy chuyện chém giết trên chiến trường, cũng kể lại những mưu kế. Phong Vân khen huynh ấy phá án như thần, mà ta, một kẻ vô tích sự, chỉ có thể theo chân bọn họ nghe kể. Lần đầu tiên ta được các huynh đệ dẫn đến Lâm Lang các để phổ cập kiến thức ăn chơi đàn đúm, bọn họ nhấn mạnh miêu tả những chuyện nam nữ, giảng cho ta nghe những chuyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ kia.