Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 767



Thứ hai, chính là Tiểu Vân Triệt. Đứa trẻ này ở cung đã mấy ngày nay, tấu thư của ngài đã chất thành đống cao gần cả mét. Hoàn toàn không muốn làm việc, tâm trí suốt ngày chỉ nhớ đến đứa cháu bảo bối này.

Thật không nỡ trả nó về.

Nhiều người trong cung đều nói rằng Vân Triệt là đứa trẻ thông minh sáng dạ, điều này là đúng, nhưng nghịch ngợm bày trò lại càng đúng hơn. Cả hoàng cung đều bị nó xoay như chong chóng, làm đảo lộn hết mọi thứ. Các phi tần trong cung nhìn thấy nó đều phải đi đường vòng.

Hoàng hậu chui qua một vòng liền nói: “Đứa trẻ này nên có một người khiến nó phải sợ”

Hoàng thượng không đồng ý với điều này. Trước đây ngài quá nghiêm khắc, quản thúc mấy đứa con trai của mình phải thật ngay thẳng, chúng quá nghe lời mà tuân theo, cuối cùng không có sự hoang dã nào trên người cả.

Ngài ấy cảm thấy may mắn vì đứa cháu nhỏ này không giống phụ thân nó. Cha nó trọng tình trọng nghĩa, nhưng thật ra sẽ bị trói buộc chân tay. Điều ông ấy thích nhất là vừa hay trên người Tiểu Vân Triệt lại có nét hung hãn, ngạo nghễ, lúc nào cũng như một chú bê con ham chạy nhảy, chỉ cần uốn nắn trau chuốt một chút, đứa trẻ này sẽ là một người kiệt xuất.

Dù sao thì người làm ông nội này, nhìn đâu cũng thấy Tiểu Vân Triệt ưu tú, rất thuận mắt, rất hài lòng, Tiểu Vân Triệt đánh rắm còn ra cả cầu vồng.

Đứa cháu yêu quý này, ông không nỡ đánh nó.

Vậy thì uốn chỉnh làm sao được? Nha đầu Lãnh Băng Cơ không dễ đối phó, hành tẩu năm năm qua, lại càng phóng túng ngông cuồng.

Lão gia tử lại là ai chứ, chính là con của trời, trong tay nắm cả thiên hạ, gọt giũa Lãnh Băng Cơ ư, ngay cả khi nàng ta là con báo, thì cũng phải bị huấn luyện để nàng ta có thể tâm phục khẩu phục, sau này mới có thể sử dụng. Cho nên, phải làm sao để ra tay?

Hoàng đế lão gia tử đang mải suy tư, thì đại thần bên dưới lắc lắc đầu lẩm bẩm cả hồi lâu không nghe thấy hoàng thượng nói gì.

Mạnh dạn tiến lên trước khế ghé tai nhắc nhở: “Hoàng thượng? Hoàng thượng?”

Hoàng đế lão gia tử lúc này mới dựng thẳng người, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng hỏi Lãnh tướng: “Lãnh ái khanh, chuyện này khanh tính thế nào?”

Lãnh tướng cũng không chăm chú lắng nghe, cũng đang suy nghĩ về Tiểu Vân Triệt và Lãnh Băng Cơ, đột nhiên nghe câu hỏi của hoàng thượng, vội vàng trấn tĩnh đáp: “Vi thần cho rằng, điều này là hợp lí”

Hoàng thượng muốn có người nhắc lại, muốn biết vừa nãy đại thân đã nói những gì. Lời này của Lãnh tướng nói ra thật như không.

Hoàng thượng liền xua tay: “Vậy cứ theo ý ái khanh nói”

Lập tức có một đại thần bước ta, tỏ ý phản đối: “Hoàng thượng, thần cảm thấy không hợp lí. Lần này Thẩm thế tử đã bất chấp sắc lệnh của triều đình, rời bỏ Dự Châu, nhưng lý do là để theo dõi âm mưu của Nam Chiếu. Tục ngữ có câu, không chấp hành mệnh lệnh của vua mà tự ý làm chuyện lớn khác, không thể vì ngài ấy ham chơi bỏ bê việc quân mà giáng Hoàng đế vừa nghe, liền hiểu ra, không phải nghỉ ngờ gì nữa người phải luận tội Thẩm Phong Vân, không lo lắng chuyện cứu trợ dịch bệnh của mình, lại theo Lãnh Băng Cơ đến Nam Chiếu. Vứt một đống chuyện cho các quan ở đó xử lí.

Bản thân vốn không vừa mắt với Thẩm Phong Vân, lẽ nào lại thể hiện rõ ràng thế sao? Để các quan trong triều đình mượn gió bẻ măng, đâm chọt sau lưng Thẩm Phong Vân?

Đám người này lẽ nào không hiểu một đạo lí gọi là “Đánh là yêu, chửi là thương, vừa yêu vừa thương thì càng phải đá”sao?

Bản thân cũng không có cảm tình tốt với Thẩm Phong Vân, nhưng không có nghĩa là ông phủ nhận hắn ta.

Con gái còn đang đợi để gả đi.

Cho nên, lần này xu nịn vừa hay lại đúng ngay chỗ của hoàng đế lão gia tử.

“Trẫm lại nghĩ, hắn ta cũng là suy nghĩ thấu đáo, cho nên, nếu sau này có xảy ra chuyện thiên tai dịch bệnh như thế này, ái khanh này nên làm đúng phần việc của mình, cũng để cho mọi người có tấm gương mà noi theo. Xem nào, hình như ở Tân Châu gần dịch chuột đang hoành hành, ái khanh này, trãm sẽ điều khanh đi làm sứ thần đến đó một chuyến, lo liệu bệnh dịch này ở Tân Châu”