Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 770



Mộ Dung Phong cảm động. Tuy Phụ hoàng nói rất vô lý, đem trói mình không cho nói lời nào lại, nhưng mà từ tận đáy lòng vẫn đau lòng mình, nhớ đến bụng mình còn đang đói, nên đưa cơm tới cho mình.

Hắn cúi đầu nhìn các loại đồ ăn sáng được làm ra từ Ngự Thiện phòng, sắc mùi vị đều đầy đủ, nhìn một cái là lập tức chảy nước bọt.

Hoàng đế lão gia tử vén vạt áo, ngồi bên cạnh hắn, cầm đũa, gắp một viên xôi trân châu lên, bỏ vào miệng mình, ăn rất ngon miệng, râu vểnh lên, căn bản không hề phản ứng với nhi tử nhà mình.

Dưới cái nhìn yên lặng của Mộ Dung Phong, ông nhai kỹ nuốt chậm, lại ăn hai viên gà cuộn sốt và sủi cảo bò, nuốt xuống một chút, sau đó mới lên tiếng: “Hôm qua trãm nhận được tin tức từ Dự Châu, nói là ba ngày trước Băng Cơ đã rời khỏi Dự Châu cùng với Cừu Thiếu Chủ, trước khi Thẩm Phong Vân trở về Thượng kinh. Con nói xem, sao vẫn chưa tới chứ?”

Trong lòng Mộ Dung Phong chua muốn chết: “Chắc có chuyện gì trì hoãn”

“Vô tích sự!”Hoàng đế lão gia tử đút vào miệng một ngụm cháo: “Người ta một đường rong chơi du ngoại, không hề nóng lòng! Cái đồ không có tiền đồ như con, lại như lửa đốt tới mông, chạy về cả đêm”

Mộ Dung Phong không lên tiếng, quả thật bản thân mình chỉ có chút tiền đồ này, không quan tâm đến cái gì nữa.

“Trằm đã sớm điều tra Cừu Thiếu Chủ đó, trẻ tuổi phong lưu, anh tuấn nhiều tiền, bất luận nữ nhân nào gặp được, cũng sẽ động lòng. Nếu như ta là Băng Cơ, cũng mượn cớ chuồn mất, trở về bên cạnh con làm gì? Chỉ biết múa đao là hay, mang binh đánh giặc, vừa vụng vừa ngốc, không dỗ nữ nhân vui vẻ được”

Lão gia tử dùng đũa chỉ điểm Mộ Dung Phong, bới móc một trận.

Mộ Dung Phong thật vất vả mới gây dựng được một chút cảm giác ưu việt, bị ông ấy đập nát tan.

“Băng Cơ không phải loại người như vậy. Giữa nàng ấy và Cừu Thiếu Chủ một trong hai sạch, cùng lắm cũng chỉ có giao tình bình thường. Lần này rời đi cũng là vì lo cho nước cho dân, vì chống dịch và cứu trợ thiên tai. Đến khi hoàn thành, đương nhiên nàng ấy sẽ hồi kinh”

“Tiểu tử ngốc nằm mơ cưới được nàng dâu, nói chính con đó” Lão gia tử gác lại chén cháo, chọn hai cái tai heo muối chua, cắn nhai sần sật.

“Đạo phu thê sống chung, giống như gió Đông áp gió Tây, ai dùng tình sâu đậm hơn thì sẽ bị hạn chế, sẽ ở thế yếu, con vốn không hiểu. Lãnh Băng Cơ này bướng bỉnh khó dạy bảo, nếu muốn khiến nàng ta hoàn toàn hồi tâm chuyển ý, khăng khăng một lòng với con, con phải nghe phụ hoàng nói một lời.”

“Phụ hoàng có ý gì?”

“Hai chúng ta sẽ dùng chiêu khổ nhục kế, tiêu trừ nhuệ khí của Lãnh Băng Cơ, khiến cho sau này nàng có một nỗi sợ hãi”

Bảo con hướng cùi chỏ ra bên ngoài, đi theo phụ hoàng tính kế sao? Mộ Dung Phong không chút nghĩ ngợi, kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

“Không cần”

“Không cần?”Lão gia tử vừa nghe đã lập tức nóng nảy: “Nếu như con không nghe ta, về sau sẽ phải tuỳ theo Lãnh Băng Cơ được nước lấn tới, cả đời phải ngoan ngoãn nghe lời nàng”

“Bi kịch giữa chúng con trong năm năm này, đều là vì con không nghe lời Lãnh Băng Cơ mà ra. Đúng như phụ hoàng nói, nhi tử quá vụng, quá ngây ngô, có Băng Cơ ở bên cạnh nhỉ tử, giống như gương sáng. Nghe lời nàng, nhi tử cảm thấy không có gì không tốt”

Hơn nữa, con cảm thấy mình thiếu nợ nàng quá nhiều. Sau này, không những con muốn thương yêu, cưng chiều nàng, mà còn phải hiểu rõ nàng. Tại sao phải chơi khổ nhục kế, khiến nàng đau lòng, còn chính mình lại nhức nhối chứ? Giữa vợ chồng sao phải phân tranh cao thấp làm gì?”

Lời phản bác khiến lão Hoàng đế á khẩu không trả lời được.

“Con không nghe lời phụ hoàng? Phụ hoàng cũng chỉ muốn tốt cho conl”

Không phải không nghe, là vì ngài để ý quá rộng. Hai người chúng con tốt hay không tốt, sao ngài lại phải chen một chân vào?

Mộ Dung Phong không dám nói: “Xin phụ hoàng thứ tội, chẳng qua nhi thần chỉ cảm thấy, phu thê kết tóc, hai bên ân ái không ngờ vực. Băng Cơ lấy con làm chồng, tự con cũng lấy nàng làm trời: Lão gia tử ấp úng nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra được một câu: “Nhìn chút tiền đồ này của con mà xem, quả thật không thể trọng dụng mài! Xong rồi, xong rồi, hết cứu nổi”

Thở phì phò ném đũa một cái: “Không ăn nữa, bực mình!”