Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 912



Hai người bước vào trong, trong cung điện chật ních người, vô cùng náo nhiệt. Lãnh Băng Cơ đã từng gặp gỡ mọi người, đưa quà cưới cho Điếu ma ma giao cho Lục Vụ trước mặt cung nhân.

Như Ý tiến lên phía trước ngăn cản: “Đây là hổ phục làm bằng gấm Lưu Vân do Phong vương phi chuẩn bị cho Lục Vu? Tại sao không cho chúng ta mở mang tầm mắt?”

Lãnh Băng Cơ cười: “Bộ hỷ phục kia là ta thay biểu muội nhà họ Thẩm chuẩn bị. Hôm nay ta đến đây là để tặng đồ cưới cho Lục Vu. Đồ cưới đương nhiên cũng có sự chú trọng của đồ cưới không phải sao?”

Cái coi trọng mà nàng nói, một là cách nói tặng đồ cưới, hai là so sánh với đám chị đệ muội của Hiên vương phi, món quà nàng tặng nhất định phải không nhẹ không nặng, không kém bao nhiêu so với quà bọn họ lấy ra,

Nếu nhẹ thì là sơ suất không chu đáo, nặng thì sẽ khiến các chị đệ muội khác khó coi.

Nếu giao tình tốt, có lòng tặng quà nặng sẽ phải bí mật, một mình đưa cho Lục Vu, không thể lên danh sách quà tặng.

Lục Vụ bị một đảm phu nhân vây quanh nói chuyện, không cách nào thoát ra được.

Duệ vương phi vội vàng giảng hòa: “Vẫn là Phong vương phi biết nói chuyện làm việc. Nếu hôm nay người thực sự lấy hỷ phục may bằng gấm Lưu Vân làm quà cưới, thì mặt mũi của chị dâu như ta chẳng còn chút ánh sáng nào nữa”

Như Ý hừ mũi coi thường: “Không có chính là không có, nói một tiếng không biết xấu hổ, sao phải phô trương thanh thể chứ? Mẫu hậu muốn dùng gấm Lưu Vân làm áo bào mừng thọ, đều phải một mình sai người đến Giang Nam xa xôi. Tam tẩu nói một cách nhẹ nhàng như vậy, ngược lại lộ ra là chúng ta không có năng lực gì?

Hoàng hậu đang nói chuyện cùng một đám phi tần, nghe thấy Như Ý nói chuyện không che miệng, không vui quát lớn: “Đây là tấm lòng của tam tấu con đối với nàng dâu. Chó dù có thành hay không, có lòng là được.

Lãnh Băng Cơ hành lễ với hoàng hậu: “Con mấy ngày trước tìm được thợ may và tú nương gấp gáp may hỷ phục cho Lục Vu, tình cờ cũng nghe nói chuyện này. Chỉ tiếc là không biết hoàng tổ mẫu và hoàng hậu thích phượng bào kiểu dáng như thế nào. Không thích thêu dệt dân gian, cho nên cũng không dám tự mình chủ trương, chỉ có thể đem một tấm gấm Lưu Vân tới cho hoàng tổ mẫu và hoàng hậu, đang định lát nữa sẽ mang qua cho người”

Nói xong liền xoay người, dặn dò Điểu ma ma: “Sai người cùng dâng đồ lên đi”

Điểu ma ma nhận lệnh đi ra ngoài, mọi người trong điện đều có chút kinh ngạc, Như Ý lại càng không thể tin được.

Ngồi ở đâu, ai cũng không phải loại ếch ngồi đáy giếng, nhưng ai cũng biết rằng gấm Lưu Vân hiếm có, hiếm có vô cùng!

Một lúc sau, Điểu ma ma quay lại, những người đi theo sau đang cầm trên tay hai bọc vải sa tanh tơ lụa.

Lãnh Băng Cơ bước tới mở lớp sa tanh bọc bên ngoài, để lộ gầm Lưu Vân lộng lẫy bên trong. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy màu sắc rạng rỡ, quý phái và khí chất, kỹ thuật dệt và nhuộm cũng không phải trong một xưởng bình thường. Liếc nhìn một cái liền khiển người ta kinh diễm không thôi.

Tất cả mọi người đều ríu rít khen đẹp, hoàng hậu cũng yêu thích không buông tay.

Như Ý ghen ghét nói: “Ta ngược lại quên mất, Cừu gia ở Giang Nam là đất hoàng đế. Muốn làm mấy mảnh vải, nói chuyện vẫn dễ hơn chúng ta

Những lời này rất dễ gây tai họa cho Cừu thiếu chủ, Lãnh Bằng Cơ lập tức có chút không vui.

“Công chúa Như Ý, xin hãy cẩn thận lời nói. Cừu gia chỉ yên phận làm ăn. Hắn ở Giang Nam đúng là có sức ảnh hưởng. Đó cũng là Cừu gia tạo phúc cho bách tính Giang Nam, danh tiếng tích góp lại. Đối với tầm gấm Lưu Vân này, chẳng qua là đồ thủ công của sư phụ nhà ta. Ta lấy ra để hiểu kính mẫu hậu, như vậy cũng là sai sao?”