Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 962



Mấy người phía trước đồng loạt giơ tay, đầu rơi hết xuống đất, mà lại còn rơi vào trong lòng bàn tay, nâng ở trước ngực, cười thật quỷ dị với đội ngũ đưa ma ở phía đối diện, lại còn phát ra âm thanh “khà khà””.

Nương ơi!

Trương Tam thấy trong đũng quần nóng lên, vậy mà đã tiểu rồi, tiểu vào quần bông.

Mẹ nó quá dọa người rồi.

Không chỉ hắn ta mà trong đám người đưa tang kia không biết là ai kêu “á”một tiếng, sau đó dẫn ra phản ứng dây chuyền, cả một đám người đều bỏ xe mà chạy, ngay lập tức quay mặt chạy về hướng đường đi. Chỉ sợ chậm một bước thì sẽ bị đối phương vặn “răng rắc “cái đầu của mình xuống.

Nhưng chạy được nửa đường, đám người này lại dừng lại, đi từng bước một trở về, giống như là nhìn thấy chuyện khiến người ta càng sợ hãi hơn.

Trương Tam nhìn thấy bên kia quan đạo cũng có một đội ky binh giống như vậy, giống như là thân hình đám người vừa nấy lóe lên, di hình hoán vị, chuyển đến hướng khác.

Cuối cùng đội ngũ đưa tang cũng không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ, không ngừng “bịch bịch”quỳ xuống một chỗ.

“Tha mạng, tha mạng!”

Trong ky binh có người u ám mở miệng: “Nghe nói có người mượn danh âm binh của chúng ta che giấu tai mắt, làm chuyện phạm pháp, Vương Quân đặc biệt ra lệnh cho bọn ta đến đây, bắt vào phủ để thậm vấ Người nói là một nữ nhân, đầu của nàng vẫn còn được nâng trong lòng bàn tay như cũ, phía dưới áo choàng đang khoác tối om, tuy rằng không có đầu, nhưng vẫn không đổ xuống.

Cũng không biết rốt cuộc âm thanh của giọng nói này phát ra từ đâu, từ lông ngực hay từ cái đầu đang được nâng trên tay? Chỉ khiến cho người ta cảm thấy từng trận gió lạnh.

Chẳng lẽ là Hắc Bạch Vô Thường tự mình ra trận?

Người đưa ma run cầm cập, không ngừng xin tha: “Quỷ sai đại nhân tha mạng, tha mạng. Bọn ta cũng chỉ là đoàn xe ngựa lương thiện, cũng chỉ là nhận tiền của người ta, bị người ta sai khiến, bảo bọn ta đánh xe đi trên quan đạo này vào nửa đêm canh ba mỗi ngày mà thôi, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì cả”

“Nguy biện, người nào lại có thể vô vị như vậy, sai khiến các ngươi làm như thế?”

“Bọn ta cũng không biết”

Nữ quỷ sai ở bên kia khẽ rung xiềng xích trên lưng ngựa, cười rất đáng sợ u ám: “Không biết, vậy các ngươi có thể sẽ gặp tai ương. Đi theo bọn ta”

Người đưa ma dập đầu như băm tỏi: “Quỷ sai đại nhân tra xét rõ, bọn ta thật sự không biết. Chỉ nhận tiền của người ta, làm việc cho người ta. Đối phương rất sảng khoái trả cho bọn †a năm trăm lượng bạc, dặn dò bọn ta làm việc như thế nào.

Cái chuyện xui xẻo này rất thoải mái, lại còn không giết người không phạm pháp, bọn ta còn có gánh nặng gia đình, dĩ nhiên có tiền thì không thể không kiếm, cho nên triệu tập các huynh đệ ngay lập tức, vội vàng lấy xe ngựa nhà mình chở hai ba mươi cái quan tài, đi thẳng lên phía bắc.

Bọn ta không biết cái này sẽ phạm vào quy củ của âm phủ, nếu không thì dù có cho bọn ta nhiều bạc hơn nữa, bọn ta cũng không dám đâu. Cầu xin sai gia tha mạng, nói tốt mấy câu ở trước mặt Diêm Quân, ngày tết bọn ta sẽ hóa vàng dâng hương, thành kính cúi lạy đâu vào đó”

Sau lưng là tiếng cầu xin phụ họa theo.

“Bạc người kia cho các ngươi đâu? Giao ra đây!”

Người cầm đầu lấy ra hai thỏi vàng nguyên bảo từ trong ngực, còn có một nắm bạc vụn: “Tất cả bạc đều đã chia cho các huynh đệ, giao cho người nhà bảo quản, đây là lộ phí trên đường”

Ky sĩ trên ngựa phía sau tiến lên, cúi người, nhận lấy toàn bộ bạc từ trong tay ông ta, giao cho nữ quỷ sai chỉ huy. Nữ quỷ nhìn cẩn thận rồi nhét vào trong ngực.

“Về người kia, thật sự không có một chút manh mối nào sao?”

Người dẫn đầu còn đang sửng sốt, sao lại cảm thấy tay quỷ sai lấy bạc trong tay mình nóng hầm hập vậy?