Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 988



Huấn luyện quân sự cho binh lính đặc chủng vô cùng tàn khốc năm đó cũng không phải là trò đùa.

Nàng với các loại súng đạn cũng không hiểu biết quá sâu, Glock hay Colt gì đó cũng chỉ có thể nhận diện qua ngoại hình.

Nhưng cái súng này thì tuyệt đối chẳng là trở ngại gì với nàng.

Lãnh Băng Cơ cười tự tin: “Ta đếm tới ba để tất cả lùi xuống, còn không…”

Nàng liếc nhìn về phía Phó nguyên soái: “Trước tiên ta sẽ bắn bỏ ông”

“Haha, ngươi hù dọa ai thế?” Phó nguyên soái cười đắc ý, lấy Chấn thiên lôi từ trong ngực ra: “Bản quan không tin ngươi có thể dùng được thanh súng này. Có bản lĩnh thì ngươi cứ bắn đi, nếu ta không chết vậy thì ngươi sẽ phải nổ tan xác”

Lời đắc ý còn chưa dứt thì Lãnh Băng Cơ đã lưu loát mở chốt súng, sau đó nhắm chuẩn, bóp cò súng.

“Đoàng!”

“Đùng” Một tiếng rất to vang lên.

Nàng mắng thầm một câ Phó nguyên soái kêu lên một tiếng, vai phải tóe máu, Chấn thiên lôi trong tay cũng lăn xuống dưới đất.

Vẻ mặt ông ta khó tin nhìn Lãnh Băng Cơ, còn chưa kịp phản ứng lại.

Nàng đã đếm một và hai đâu mà đã nhảy tới ba rồi thế?

“Ngươi không tuân thủ quy tắc”

Quy củ cái rắm, mấy lời nói dối trẻ con này mà cũng tin sao? Mẹ nó trong tay ông có chấn thiên lôi ta đây lại còn phải chờ đợi hay sao.

Lãnh Băng Cơ nhếch môi cười: “Nếu ông còn không nghe, tôi sẽ bắn vào Chấn thiên lôi ngay bên dưới chân ông”

Chấn thiên lôi bị nổ, xem ai mới tan xác đây?

Phó nguyên soái sợ hãi, từ từ lùi vê sau hai bước, hạ lệnh: “Thu quân!”

Các binh sĩ lập tức thu lại vũ khí lùi lại, ai cũng không dám tiến lên.

Cừu thiếu chủ nghẹn họng trân trối nhìn Lãnh Băng Cơ: “Uy phong! Quả nhiên không hổ danh là nữ nhân mà Cừu thiếu chủ †a quen biết”

Mộ Dung Phong nghe thấy câu nói này của Cừu thiếu chủ lúc này mới thu lại ánh mắt uy hiếp trên người hắn ta, một lần nữa nhìn Lãnh Băng Cơ oai phong lãm liệt bên kia, đáy mắt nóng bỏng.

Nữ nhân này cuối cùng vẫn là tạo ra vô cùng nhiều bất ngờ.

Lãnh Băng Cơ cầm cây súng trong tay, từng bước từng bước một đi thẳng tới gần Phó nguyên soái, súng cơ hồ dí sát tới ót của ông ta, đây chính là tư thế uy hiếp con tin vô cùng hiệu quả.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Phó nguyên soái cấu kết với kẻ xấu, cướp bóc ngân trang Cừu gia, lợi dụng việc vận chuyển quân lương đem đồ ăn cướp vận chuyển tới Tấn Châu, đồng thời giam giữ Cừu thiếu chủ với ý đồ giết người diệt khẩu. Bản vương phụng theo ý chỉ của Thánh thượng đến Tấn Châu diệt cướp tra án. Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, †a khuyên các người tất cả bỏ vũ khí xuống, bây giờ có thể bỏ qua chuyện cũ, đặc xá cho các ngươi vô tội.

Các binh sĩ quay sang nhìn nhau, ai cũng không dám xung phong lên đầu, nhưng cũng không có ai dám phản kháng.

Mộ Dung Phong quay sang nhìn Phó nguyên soái, lạnh giọng hỏi: “Ngươi còn chưa chịu nhận tội?”

Phó nguyên soái biết cây súng này lợi hại, một phát bắn sẽ đều u đầu sứt trán. Mồ hôi lạnh trên trán ông ta chảy ròng ròng, nhưng cứng miệng cắn răng nói: “Ta không biết các ngươi đang nói gì cả”

Ra vẻ ngây thơ sao?

Cừu thiếu chủ là người đầu tiên không nhìn được nữa, chịu đựng toàn thân đang vô cùng đau nhức tiến lên, hướng tới chỗ Phó nguyên soái tát mạnh một cái, đau tới toàn thân phát run.

“Ông đây còn chưa chết đâu, ngươi muốn chối sao?”

Nếu không phải đá một cước sợ ngươi bay mất, súng sẽ bắn lệch thì ta đây sẽ dùng tay đánh người, dùng cái chiêu thức đánh nhau của nữ nhân này sao?