Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 994



Lãnh Băng Cơ suy nghĩ trăm ngàn lần vẫn không thể nào giải thích được, cái vị nhị hoàng thúc này đang muốn làm trò gì, đều đã đi qua hơn nửa đời người rồi, nửa đời còn lại cứ cho là ông ta thẳng tay phá của vậy thì có thể tiêu pha hết bao nhiêu của cải đây, chẳng lẽ cái nhà này còn không đủ cho ông †a chi dùng, sao tự mình phải khổ như vậy chứ? Chuyện này truyền ra ngoài, đường đường một vị hoàng thúc đương triều lại đi làm cướp, không cảm thấy mất mặt lắm sao?

Hơn nữa, còn gia đình ông ta? không lẽ ông ta không cân nhắc xem xét cẩn thận tình cảnh thê nhỉ nhà mình còn ở lại Hà Tây à?

Còn cái tên Phó Nguyên soái này cũng vậy, đầu óc nhét bã đậu luôn rồi, mới có thể muốn giết người diệt khẩu.

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, thật đúng là người chết vì tiền tài chim chết vì ăn.

Mộ Dung Phong suất lĩnh binh mã liên tiếp tìm kiếm hai ngày cũng không thấy bóng dáng nhị hoàng thúc đâu, giống như mò kim đáy biển, bạc cũng xa tít mù khơi không có tin tức gì.

Lãnh Băng Cơ buồn bực hỏi: “Nhị hoàng thúc có thể đã chạy về quý phủ ở Hà Tây hay không? Dù sao, thê nhỉ ông ta đều ở Hà Tây. Mặc dù ông ta có thể chạy trốn, cũng không thể nhìn bọn họ bị định tội mà khoanh tay đứng nhìn chứ”

“Ông ta sẽ không bận tâm đến tình cảnh của Nhị hoàng thẩm đâu, hai người bọn họ từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bất quá đó chỉ là chút danh phận bên ngoài mà thôi.”

Như vậy bên trong chuyện này tất có nội tình gì đúng không?

Lãnh Băng Cơ vui vẻ bát quái: “Ngay cả khi ông ta không để ý đến thê tử, thế nhỉ tử thì sao?”

Mộ Dung Phong im lặng: “Năm đó lúc Hoàng tổ phụ cùng Hoàng tổ mẫu tứ hôn, nghe nói Nhị hoàng thúc đã sớm có người trong lòng, vì vậy mặc kệ ai khuyên can nói cái gì cũng không chịu đáp ứng, ở bên ngoài thư phòng Hoàng tổ phụ quỳ hai ngày hai đêm cầu xin.

Vê sau, bất đắc dĩ phải cưới Nhị hoàng thẩm, liên tiếp mấy năm cũng không có đặt chân vào phòng nhị hoàng thẩm lấy một lần, cũng chưa từng nạp bất kỳ một Cơ thiếp nào.”

Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Vậy là gậy đánh uyên ương rồi, nhị hoàng thúc cứ như vậy thỏa hiệp, cùng người trong lòng ông ta nhất đao lưỡng đoạn sao?”

Mộ Dung Phong lắc đầu: “Thật ra là không có. Có một lần Hoàng tổ mẫu trách cứ Nhị hoàng thẩm không hiểu lấy lòng phu quân, không thể sinh con đẻ cái nối dõi tông đường. Nhị hoàng thẩm lúc đó tức giận vô cùng, trước mặt rất nhiều người nói chuyện không lựa lời vô tình tiết lộ việc Nhị hoàng thúc thủy chung đối với nữ nhân kia lưu luyến không quên, chỉ sợ còn có con riêng ở bên ngoài, làm sao có thể hiếm lạ chuyện con cái nối dõi tông đường gì đó được?

Hoàng tổ mẫu vì thế tức giận công tâm, sai người gọi Nhị hoàng thúc vào trong cung khiển trách một trận. Từ đó về sau, ông liền thay đổi, cũng tiếp nhận Nhị Hoàng thẩm, hai người cùng nhau sinh hoạt sau đó sinh hạ một nhi tử. Bất quá, ai cũng nhìn ra được, Nhị hoàng thúc đối với nhị hoàng thẩm như gần như xa, căn bản chưa bao giờ để vào trong mắt. Đối với con mình cũng không có một chút tình yêu thương nào của người làm phụ thân nên có.

Cho nên nói, nhị hoàng thúc biết rõ ta đang truy đuổi ông †a, chắc chắn không có khả năng nhớ tới hai mẹ con các nàng còn ở lại mà mạo hiểm trở về Hà Tây”

Lãnh Băng Cơ âm thầm bu môi, cái gì không chiếm được đều là chân quý, vương vấn không quên, nhớ thương cả đời.

Nếu lúc trước lão hoàng đế thật sự ban hôn cho ông ta cùng người trong lòng, nói không chừng ông ta bây giờ cũng học theo Phụ Hoàng của mình nạp một đống di nương thiên kiều bá mị, rồi trải qua cuộc sống hàng ngày gà bay chó nhảy đấy, chứ làm gì còn thời gian nhung nhớ không quên.”

Đáng thương nhị hoàng thẩm này, chính là yêu sai gả nhầm hủy hoại cả đời.

Phúc khí hưởng không được, đến lúc người ta phạm tội, mình còn phải chịu liên lụy theo.

“Nhị hoàng thúc yêu thích nữ nhân kia đến thế vì sao không đưa nàng ta vào phủ, đường đường chính chính ban cho nàng ta một cái danh phận? Không lẽ tính toán cả đời cứ mãi giấu giấu diếm diếm như vậy?”

“Có lẽ xuất thân nàng ta không tốt hoặc có nguyên nhân khác nữa? Dù sao Hoàng tổ mẫu nói cái gì cũng không đáp ứng, vì vậy sau này đành nhất đao lưỡng đoạt”