Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 234: Cả ba cùng diễn trò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giống như là ảo thuật, Phương Phẩm Chi từ trong túi áo lấy ra một cái hộp: "Ở đây vẫn còn mấy viên Ngưng Hương đan, tặng cho Tri Thu tỷ, hy vọng tỷ đừng ghét bỏ".

Tri Thu nghe thấy, lập tức ngạc nhiên: "Ngưng Hương đan? Thứ đồ mắc tiền như thế này, làm sao ta dám nhận? Xin cô nương đừng khách sáo"

Phương Phẩm Chi nhìn trái nhìn phải, rồi rướn cổ nhìn về phía Triệu ma ma đứng cách đó không xa, đè thấp giọng nói:

"Không dối gì Tri Thu tỷ tỷ, ngàn vạn lần xin đừng nói cho người khác, đặc biệt là Triệu ma ma kia. Ngưng Hương đan này, thật ra nào có mắc đến như thế, nhị công tử lợi dụng điểm yếu của Trắc phi nương nương mà nâng giá tiền lên. Chế tạo ra, căn bản cũng chỉ đáng có hai lượng bạc. Mặc dù bạc của ta hàng tháng không cao, nhưng nhị công tử đối với ta thực sự rất vô cùng thoáng, thường hay thưởng cho ta, cũng không có gì là lạ”.

Tri Thu hiểu tính tình của Kim Nhị, chỉ tính đến lợi ích lại còn háo sắc nữa, thực sự còn có thể lừa được Lãnh Bằng Nguyệt. Chỉ có vài viên đạn dược nhỏ nhỏ, mà lại có thể đổi lấy mấy ngân lượng quý giá, vì để được tranh sủng mà Lãnh Băng Nguyệt lại mua thứ như thế cho được, đứng là bị đồng tiền thao túng.

Nàng ta líu lưỡi nói: "Chả trách Tiểu Chi cô nương lại có làn da đẹp như vậy."

Phương Phẩm Chi giơ tay sờ mặt mình, cười ngượng ngùng: "Để Trị Thu tỷ tỷ chê cười rồi. Nhị công tử ngài ấy cũng cho ta chút mặt mũi".

Lời nói mờ ám này, khiến người khác lại tưởng tượng xa vời, trong lòng Trị Thu ngầm hiểu. Có một nha hoàn xinh đẹp như Tiểu Chi ở bên cạnh, Kim Nhị không có ham muốn mới là lạ. Kim Nhị đương nhiên không tiếc thưởng cho nàng ta Ngưng Hương đan, còn không phải là hưởng thụ vì mình sao?

Phương Phẩm Chi đặt Ngưng Hương đan vào tay nàng ta: "Tỷ đừng khách sáo, cứ dùng đi là được rồi, đợi lần sau ta đến đưa thuốc cho Trắc phi nương nương các người, lại mang thêm cho tỷ một ít nữa. Chỉ cần tỷ tuyệt đối không được để cho Trắc phi nương nương biết được, nếu không sẽ hỏng bét"

Làm người ai chẳng thích chưng diện, Tri Thu cũng vậy, sớm sẽ lột xác, thay da đổi thịt tuyệt đẹp như Lãnh Băng Nguyệt, trông càng thích hơn khi có Ngưng Hương đan trong tay. Cho nên không cưỡng lại được sự hấp dẫn, nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.

Hại tỷ muội Phương Phẩm Chị thân thiết một chút rồi mới quay người ra khỏi phủ.

Tri Thu như nhặt được của quý, giấu Ngưng Hương đan trong tay áo, quay về lại Tử Đằng tiểu trúc.

Triệu ma ma vẫn đang đứng ở ngay cổng, nhìn thấy nàng ta, liền tò mò hỏi: "Vừa nãy nàng ta cho người thứ gì vậy?"



Lãnh Bằng Nguyệt lúc nào cũng uống Ngưng Hương đan sau lưng nàng ta nên nàng ta cũng không biết, rốt cuộc có phải là Ngưng Hương đạn hay không. Học theo Lãnh Bằng Nguyệt, rót một ly rượu rồi uống viên đan dược đó.

Thoáng chốc cảm thấy bụng có chút nóng, một luồng khí nóng cứ mãi bốc hơi, sau đó lỗ chân lông giãn nở ra, tay chân xương cốt trở nên thoải mái, cả người giống như trở thành tiên, vô cùng kỳ diệu.

Ngưng Hương đan này có tác dụng thật diệu kỳ. Tri Thụ tin chắc, Phương Phẩm Chi nhất định không lừa mình.

Cho nên mạnh dạn yên tâm, uống hết toàn bộ số Ngưng Hương đan đó.

Ngày thứ hai.

Sau cả một đêm nghỉ ngơi, Cẩm Ngu đã lấy lại sức.

Mặt trời vừa mới mọc, nàng ta nghe thấy trong viện có tiếng Điêu ma ma thỉnh an với Mộ Dung Phong. Cửa viện mở ra, tiếng bước chân Mộ Dung Phong xa dần.

Nàng biết mỗi sáng Mộ Dung Phong đều có thói quen luyện kiếm, nên phải đến cổng Triều Thiên Khiết mà luyện, để tránh làm phiền giấc mộng đẹp của Lãnh Băng Cơ.

Để Đại Mạt rửa mặt chải đầu cho mình xong xuôi, Đại Mạt liền dìu nàng lên, tìm theo đến nói phát ra tiếng nói chuyện. Cũng không lên tiếng làm phiền, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, nghe tay áo Mộ Dung Phong bay vun vút, trường kiếm dài trong tay chém nhanh vào không khí, vẻ mặt bình tĩnh.

Mộ Dung Phong luyện chăm chú hết sức, một lúc sau mới phát giác thấy sự tồn tại của nàng, lập tức cả người không được tự nhiên, thị trường kiểm lại, đi thẳng về phía nàng ta.

"Đầu muội còn bị thương còn chưa khỏe, nên nghĩ ngơi nhiều vào, đừng ra ngoài kẻo bị trúng gió"

Cẩm Ngu từ trong lồng ngực lấy ra một cái khăn, lục lọi một hồi mới lấy ra đưa cho Mộ Dung Phong lau.

"Cẩm Ngu nhát gan, đêm qua bị dọa sợ, ngủ không an giấc. Cứ nằm xuống sẽ nghĩ lung tụng, chi bằng ra ngoài cùng biểu xa, trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Mộ Dung Phong tránh né ý tốt của nàng ta một cách kín đáo: "Tin tưởng Băng Cơ nhất định có thể trị tốt cho mắt của muội, phải có lòng tin đối với nàng ấy"

Cẩm Ngu cúi thấp đầu, nắm chặt khăn: "Thật ra, chỉ sợ là mắt của ta không còn hy vọng gì nữa rồi. Nhưng ở trước mặt Huệ phi nương nương, bà ấy đau lòng vì ta, lúc nào cũng khóc, còn giận cá chém thớt sang Trắc phi nương nương. Muội nghĩ, tạm thời ta sẽ rời khỏi bên cạnh bà ấy, không nhìn thấy muội, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều. Còn về phần Vương phi nương nương có giúp ta trị thương hay không thì xin biểu ca đừng ép nàng ấy"

Cái cớ này khá mới mẻ và tinh tế, hơn nữa còn nói quanh nói có được Lãnh Bằng Cơ và Lãnh Bằng Nguyệt.

Mộ Dung Phong cũng không che giấu gì nói: "Đương nhiên, huynh đã nói với Băng Cơ, người vật đều đến số tận đều phải nghe theo ý trời, đừng gượng ép bản thân"

Vẻ mặt Cẩm Ngu nở một nụ cười dịu dàng đầy nhạt nhẽo, cứng ngắc.

Hôm nay Lãnh Băng Nguyệt cũng dậy sớm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì cùng Tri Thu đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết rồi hành lễ với Mộ Dung Phong, giống như cành liễu yếu ớt bay phất phơ trong gió.

"Sao hôm nay nàng lại đến đây?"



Lãnh Bằng Nguyệt tiếp lời: "Chi bằng lát nữa đi nghe nhạc đi, gần đây trên phố rất phổ biến mấy giai điệu thanh bình. Nghe nói Cẩm Ngu quận chúa học rộng tài cao, chúng ta cùng đi nghe một khúc đi, cũng không làm mất đi sự phong nhã"

Cẩm Ngu lại nhíu mày: "Lúc trước am hiểu về một chút về đàn ca, nhưng bây giờ không nhìn thấy đàn đâu cả, nghe giai điệu khó tránh khỏi có chút đau thương"

Lãnh Băng Nguyệt cũng không nói lời nào, ngược lại không thể chơi đùa được, chuyên gia khiến người ta cụt hứng.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ càng lao nhanh như vó ngựa, tới đầu năm nay, thê thiếp trong phủ nhiều lên rồi, vậy mà nàng cũng không có lấy một kỹ năng, tranh sủng cũng tranh không lại. Mình không biết viết lách, văn chương, cũng không rành đàn hát, nghe mấy khúc nhạc cứ như đàn gảy tại trâu.

Nàng cười "xùy" một tiếng: "Thật ra ta lại có một ý hay khác"

"Có chủ ý gì?"

Lãnh Băng Cơ nhìn Cẩm Ngu, cười tươi như nắng: "Chị bằng chúng ta chơi trốn tìm đi, Cẩm Ngu ở trong nhà, thậm chí còn không cần che mắt, hợp lý biết bao nhiêu!"

- -----------------