Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 285: Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nhắc tới vụ án, Thẩm Vân Phong lại có chút ủ rũ: “Biểu tẩu không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến là ta lại lo, ăn không ngon,ngủ không yên. Lần đầu tiên nhận mệnh hoàng thượng, không ngờ lại không có chút manh mối nào.

Người bị hạ độc chết là Phùng đại nhân của Binh bộ thị lang, năm ngày trước khi được phát hiện ra, thi thể ở trong thư phòng cửa sổ đóng chặt, ngồi ngay ngắn sau bàn sách, trước mặt đặt ấm trà, bên trong nước trà có độc”

“Thị thể hắn được ngỗ tác khám nghiệm, chứng thực là do uống phải trà độc, có lẽ là kiến huyết phong hầu, lập tức chế bất đắc kỳ tử”

“Tự sát?”

“Lúc đầu cũng định án như vậy. Bởi vì hắn thích uống trà sau khi ăn cơm, cho nên hạ nhân pha cho hắn một bình trà nóng mang vào thư phòng. Có điều ấm trà không hề có độc, chỉ có nước trà trong cốc là dính độc”.

“Hơn nữa, trong thư phòng hắn còn có nhiều cơ mật quân sự, ngoài cửa luôn có thị vệ trông coi. Mấy thị vệ chứng thực, cùng ngày hôm đó không hề có ai khác ra vào thư phòng hắn. Cho nên, hạ nhân kia là người bị nghi ngờ lớn nhất, sau khi bị bắt tới thẩm vấn thì lại không có bất kỳ chỗ nào khả nghi”

“Vậy thì sao lại bị lật lại?”

“Phùng đại nhân có một chiếc quạt ngọc cực kỳ tinh xảo, hắn vô cùng yêu thích, luôn không nỡ rời tay. Sau khi hắn qua đời, khi người nhà muốn chôn chiếc quạt ngọc đó lúc khâm liệm hắn, ai ngờ lại không thấy tung tích đâu. Thị vệ ở thư phòng nhớ lại nói, cùng ngày hôm đó khi hắn tiến vào thư phòng vẫn thấy mặt ngọc bội được buộc vào chiếc quạt xếp trên tay”

“Nói cách khác, sau khi hắn chết, đồ vật đi theo bên mình cũng biến mất. Vậy thì chắc chắn đã có người khác ra vào thư phòng ngày hôm đó. Người nhà suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy Phùng đại nhân không hề có dấu hiệu muốn từ bỏ sinh mạng, thật sự không hiểu tại sao hắn lại tự sát, cho nên đã báo lên Đại Lý Tự, thỉnh cầu lật lại bản án”.

“Vụ án cuối cùng lại đến tay ta, ta đã truy hỏi tất cả hạ nhân của Phòng đại nhân, còn tới điều tra lại hiện trường, nhưng vẫn như cũ không tra ra được gì. Nếu như Phùng đại nhân bị giết thì hung thủ sao có thể thần không biết quỷ không hay mà tránh được thị vệ ở cửa, tiến vào thư phòng hạ độc?”.



Cẩm Ngu còn ở một bên tự trách, ảo não kiểm điểm chính mình.

“Đều tại con, sao con lại ngu ngốc như vậy chứ, sao lại không nhìn rõ bộ mặt thật của Linh bà chứ? Bây giờ làm hại biểu ca bị liên lụy, thà rằng để con bị bà ta bắt đi còn hơn”

Huệ phi nương nương tâm phiền ý loạn, nghe nàng ta khóc lóc sướt mướt, trong lòng lại càng sốt ruột hơn.

Chuyện này, mầm mống tai họa rõ ràng là do Cẩm Ngu, bà ta có muốn đổ lên đầu Lãnh Băng Cơ cũng không được.

Nếu không phải Cẩm Ngu lải nhải không ngừng che chở cho Linh bà, còn không cho mọi người khiến bà ta bị thương thì làm gì thành ra n ng nỗi như vậy, Linh bà sớm đã bị đao kiếm giết chết lâu rồi.

Bản thân Huệ phi cũng cho rằng con trai mình không gì là không làm được, một Linh bà nhỏ bé sao có thể khiến hắn để vào mắt?

Lãnh Băng Cơ nói bà ta ngoại trừ Mộ Dung Phong còn có Cẩm Ngu. Nhưng đừng nói Cẩm Ngu chỉ là người ngoài, cho dù có là con gái ruột của bà ta thì sao chứ? Cả đời bà ta thành hay bại, được hay mất, vinh hay nhục đều là dựa vào Mộ Dung Phong, hắn mới chính là tương lai của bà ta.

Nếu như Mộ Dung Phong xảy ra chuyện gì k hay thì bà ta cũng sẽ không còn gì cả!

Cẩm Ngu mất đi đôi mắt thì có làm sao? Sao bà ta có thể hồ đồ không hiểu chuyện như vậy được chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại càng thêm lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu rõ, mấy năm nay bà ta đã quen có Cẩm Ngu bầu bạn nên đã sơ sót quá nhiều với người con trai vẫn luôn mài giữa trong đao kiếm của mình.

Vì quá lo lắng, bà ta lại tức giận quát lớn Cẩm Ngu: “Khóc cái gì mà khóc? Có tác dụng sao? Ngươi khóc ầm ỹ như vậy giúp ích được gì cho Phong Nhi sao! Lần sau làm chuyện gì thì suy nghĩ kỹ một chút, đừng có quá ích kỷ!”.

Cẩm Ngu lập tức ngày người ra, không ngờ Huệ phi lại trách cứ mình như vậy.

“Con, con chỉ là hối hận, lo lắng thôi.”

“Hối hận thì có ích gì? Không biết nhìn người thì cũng thôi đi, sao người khác có ý tốt khuyên bảo, ngươi còn khăng khăng không chịu nghe lời?

Cẩm Ngu lập tức im bặt. Trước thị phi, bản thân nàng ta chung quy cũng chỉ là một người ngoài.

Mà Lãnh Băng Cơ và những người khác ở trong phòng cũng đã nghe rõ ràng, cuối cùng Huệ phi cũng đã thông suốt.

Thẩm Phong Vân tiến lên mở cửa phòng, thở phào một hơi: “Cô mẫu yên tâm, độc của biểu ca đã được loại bỏ sạch sẽ, không có gì đáng ngại nữa rồi.”

Lời vừa nói ra khiến Huệ phi mừng tới phát khóc, lập tức đẩy cửa phòng ra, khóc lóc chạy vào, nắm lấy tay Mộ Dung Phong nói: “Suýt nữa thì dọa chết mẫu phi rồi!”.

Mộ Dung Phong mím môi mỏng nói: “Không phải đã nói rồi sao, có Băng Cơ ở đây, nhi thần sẽ không có việc gì.”

Huệ phi nhìn Lãnh Băng Cơ ở bên cạnh, không nói gì.

Lãnh Băng Cơ nghĩ, có lẽ nên để mẫu tử hai người có thời gian nói chuyện riêng với nhau một lúc nên lặng lẽ lui xuống.

Công vụ của Thẩm Phong Vân có chút bận rộn, không thể tiếp tục trì hoãn nên cũng cáo từ rời đi.

Mẫu tử hai người nói chuyện hồi lâu mãi tới khi màn đêm buông xuống, khi cửa cung sắp đóng, Huệ phi mới lưu luyến mà đứng dậy.

“Nếu như con thật sự không thích Cẩm Ngu ở lại trong phủ, vậy thì ta sẽ bảo con bé hồi cung cùng mình. Trong cung có nhiều ngự y như vậy, có lẽ cũng tiện chữa trị mắt cho con bé hơn”

Mộ Dung Phong lắc đầu nói: “Băng Cơ nói, chỉ cần Cẩm Ngu đồng ý tiếp nhận điều trị, thì Băng Cơ cũng sẽ dùng hết sức lực. Không đồng ý để Cẩm Ngu hồi cung”

Huệ phi nửa tin nửa ngờ nói: “Nàng ta thật sự nói vậy sao?”

“Băng Cơ nói cũng sẽ đối xử với Cẩm Ngu như người nhà của mình” Mộ Dung Phong nói những lời trái với lương tâm mà không hề chớp mắt.

Huệ phi khẽ hừ một tiếng: “Nếu như nàng ta thật sự rộng lượng như vậy thì đã không ngăn cản con đón Cẩm Ngu cưới vào Phong vương phủ, còn đuổi con bé ra khỏi Triều Thiên Khuyết, ném ở một bên chẳng ai quan tâm, vì vậy mới khiến cho Linh bà có thời cơ. Chỉ biết khua môi múa mép thì làm được gì chứ?”

Mộ Dung Phong lại có chút đau đầu, suy nghĩ của mẫu phi mình đúng là kỳ lạ, Băng Cơ cũng thật là đáng thương, đến lúc này mà mẫu phi vẫn còn suy nghĩ cho Cẩm Ngu.



“Phái mấy thị vệ, canh chừng chặt chẽ nhất cử nhất động của quận chúa Cẩm Ngu. Nói với muội ấy, bổn vương sẽ nhanh chóng bắt được Linh bà tới chữa trị đôi mắt cho muội ấy. Vì suy nghĩ cho an nguy của muội ấy nên từ hôm nay trở đi bổn vương ra lệnh nàng an tâm ở trong Tê Hà Uyển, không được tự tiện ra ngoài”

Đây rõ ràng là cách nói khác của giam lỏng.

“Mạt tướng phải truyền đạt mệnh lệnh này sao? Hay là Vương gia tự mình nói đi thì tốt hơn đấy?”

Loại chuyện chọc vào tổ ong vò vẽ này khiến Vụ phó tướng có chút sợ hãi.

Một Dung Phong bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, ra vẻ hợp tình hợp lý nói: “Bổn vương bị thương nghiêm trọng như vậy, cần phải dưỡng thường. Chút việc nhỏ này mà người cũng muốn làm phiền toái bổn vương à?”.

Bị thương... nghiêm trọng?

Được rồi, cứ coi là vậy đi, người là bề trên, người nói gì thì chính là thế đó.