Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 306: Đừng hòng mẫu bằng tứ quý



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Phong không dám nhìn biểu cảm của Lãnh Băng Cơ, lời chúc mừng này khiến lòng hắn cảm thấy đau nhói như thể bị ngàn mũi kim đâm vào vậy, hắn có thể nghe thấy trong lời nói của Lãnh Băng Cơ có chút miễn cưỡng và châm biếm, kèm đó chút thất vọng và sự buồn bã khó kiềm nén nổi.

“Băng Cơ, nàng nghe ta giải thích, chuyện này không phải bổn vương muốn đầu”

“Chính muội chủ động đấy.” Lãnh Bằng Nguyệt thành thật trả lời: “Là muội chủ động quyến rũ Vương gia đấy nhưng Vương gia cũng rất nôn nóng đấy thôi? Đến Vương phủ cũng không muốn về”

Câu nói này cực kỳ quá đáng, từng câu từng chữ như thể con dao đâm sâu vào trong trái tim của Lãnh Băng Cơ.

Nụ cười lạnh nhạt của nàng vẫn đang cứng đờ trên khuôn mặt, trong đôi mắt nàng mờ đi sau đó cuối cùng nước mắt cũng không kiếm được mà lã chã rơi xuống.

Nàng vội vàng cúi đầu xuống không muốn để Mộ Dung Phong nhìn thấy bộ dạng xấu xí và quan tâm của mình.

Nàng càng muốn chạy trốn.

Nàng sợ cơn giận trong lòng sẽ che lấy đi sự đau lòng và thất vọng, trong lúc nóng nảy mình sẽ làm ra những hành động đánh mất đi lý trí của mình, nàng sẽ chịu không nổi mà đánh Mộ Dung Phong vài bạt tai sau đó nói với hắn không có chuyện gì thì đừng thề thốt, như thể sẽ bị trời đánh đấy.

“Băng Cơ xin cáo lui trước, chuyện của Vương gia hãy tự xử lý đi”

Nàng quay lưng bỏ đi.

Mộ Dung Phong đưa tay nắm lấy cánh tay của cô nhưng có vạt áo lướt qua phía đầu ngón tay, Lãnh Băng Cơ đầu cũng không hề ngoảnh lại.

Sự việc bỗng nhiên bị bẻ lái một bách đột ngột khiến mọi người đều không kịp trở tay.

Chỉ có Lãnh Băng Nguyệt là đang sờ sờ bụng của mình với khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

Mộ Dung Phong chán ghét nhìn nàng ta một cái, ánh mắt hắn sắc như dao và lạnh lùng thốt ra từng chữ: “Thế thì hãy đánh bỏ cái thai trước sau đó mới từ thế vậy!”

Lãnh Băng Nguyệt bỗng chốc đứng ngơ ngác như con gà gỗ, nàng ta không ngờ Mộ Dung Phong lại tuyệt tình như thế, đến cốt nhục của mình cũng không quan tâm.

Lãnh Tướng cũng bị dọa cho một phen: “Việc này không được, Vương gia, trong bụng Bằng Nguyệt đang mang long tử long tôn đấy, nhỡ có điều gì tắc trách thì hoàng thượng sẽ giáng tội đấy”.

“Nàng ta không xứng sinh con cho bổn vương, đứa con này bổn vương không thừa nhận cũng không cần” Ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình của Mộ Dung Phong lại lướt qua người Lãnh Bằng Nguyệt một lần nữa: “Ta khuyên người hãy biết điều, đừng hòng mẫu bằng tứ quý”.

Trong lòng rất lo lắng cho Lãnh Băng Cơ nên không dám ở lại lâu đã vội vàng rời khỏi Tướng phủ.

Lãnh Băng Nguyệt hơi loạng choạng, đầu óc nàng ta choáng váng và lập tức quỳ xuống trước mặt Lãnh Tướng: “Phụ thân, lần này phụ thân phải cứu con, nếu không con chỉ còn con đường chết thôi.”

Lúc này trước cửa Tướng phủ đã không còn một ai, Lãnh Bằng Cơ không hề rời khỏi bằng xe ngựa.

Phu xe chỉ về một hướng: "Vương phi nương nương đi về phía bên kia rồi, nương nương không cho tiểu nhân đưa”

Mộ Dung Phong vội vàng chạy theo và tìm kiếm xung quanh, hắn cứ không ngừng hỏi người qua đường nhưng vẫn chẳng thấy nàng đâu cả.

Lòng hắn đang cảm thấy nôn nóng vô cùng, mặc dù hắn biết Lãnh Bằng Cơ rất kiên cường nhưng vẫn rất lo lắng.

Bây giờ nàng đang có mang, một mình thất thần đi lung tung sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là hắn thấy rất đau lòng.



Lãnh Thanh Hạc sau khi nghe toàn bộ câu chuyện cũng chạy ra khỏi Tướng phủ và phải người đi tìm kiếm.

Hắn không thể trách Mộ Dung Phong được vì dù sao Lãnh Băng Nguyệt cũng vốn dĩ là Trắc phi của Mộ Dung Phong nên cho dù nàng ta có mang cốt nhục của hắn thì người làm chính thất như Lãnh Băng Cơ cũng phải tuân theo lễ giáo, không chỉ không được phép tức giận mà còn phải cố nở nụ cười nữa?

Có một hạ nhân hơi thở gấp gáp chạy đến bẩm báo: “Có tin tức rồi, có một phu xe nói đại tiểu thư hôm nay đã thuê chiếc xe ngựa của ông ta đi ra khỏi thành, vốn dĩ nói là muốn đi vào trong rừng như nào ngờ vừa đến giữa đường thì hình như gặp được người quen nên vội vàng dừng lại bước xuống xe ngựa, sau đó đưa ngân lượng xong bèn hoảng loạn đi mất rồi.”

“Rời khỏi thành? Đi về hướng nào?”

"Sau khi ra khỏi cửa thành tây thì rời khỏi rồi”

Mộ Dung Phong vui mừng: “Ta biết nàng ấy đi đâu rồi! Chuẩn bị ngựa! Lập tức ra khỏi thành!”

Sơn trang! Chắc chắn nàng ấy một mình đi đến sơn trang giải tỏa rồi.

Vừa nói xong thì một thị vệ của Tướng phủ đã vội vàng cưỡi ngựa đến và quỳ xuống dưới đất: “Bẩm Vương gia, Huệ Phi nương nương giá lâm, mời ngày hãy hồi phủ ngay lập tức.”

Huệ Phi xuất cung sao?

Trong lòng Mộ Dung Phong khẽ tràm, chắc chắn là bà đã biết tin Lãnh Băng Nguyệt có mang rồi.

Bây giờ hắn đang rất lo lắng cho Lãnh Băng Cơ nên quên mất việc Lãnh Băng Nguyệt làm sao có thể cam tâm tình nguyện đành bỏ cái thai và bị mình bỏ rơi chứ? Không ngờ nàng ta lại trực tiếp đến tìm Huệ Phi trợ giúp.

Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu: “Nói với Huệ Phi nương nương bây giờ bổn vương đang có việc gấp, mời bà hồi cung trước, một lát ta sẽ vào cung tấn kiến”

Tên hạ nhân kia có chút khó xử nên quay qua nhìn Lãnh Thanh Hạc một cái.

Lãnh Thanh Hạc chỉ có thể khuyên nhủ: “Ngài hãy quay về trước đi, đợi Lãnh Băng Cơ bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ quay về thôi”.

"Ta không thể đợi được” Mộ Dung Phong cắn chặt răng và kiên quyết nói: “Bây giờ cần phải lập tức giải thích với nàng ấy và cầu xin tha thứ.”

Sau đó hắn quay lưng giật lấy cây roi trên tay người thị vệ kia và lập tức leo lên lưng ngựa quất ngựa bỏ đi mặc kệ hết mọi thứ.

Lãnh Thanh Hạc chỉ có thể thở dài một cái, giải thích rõ ràng sao? Gạo đã nấu thành cơm rồi, còn gì để giải thích nữa chứ?

Hắn căn dặn người thị vệ: “Ngươi hồi phục nhớ không được nói đã nhìn thấy Vương gia, hãy nói là không tìm thấy, nhớ rõ chưa?”

Người thị vệ đứng đầu tuân lệnh.

Mộ Dung Phong trực tiếp phi ngựa đu ra khỏi thành và đến sơn trang trong rừng.

Đôi phu thể trông giữ sơn trang nghe thấy tiếng vó ngựa bèn lập tức đi đã và cảm thấy rất kinh ngạc.

“Vương phi lúc này có phải đã đến đây không?”

Nữ nhân hơi bất ngờ sau đó nhanh chóng gật đầu: “Không có, không hề nhìn thấy Vương phi nương nương”

Mộ Dung Phong bất giác khựng lại: “Không có sao?"

Nữ nhân lắc đầu: “Không có, chúng ta luôn ở trong sân, không có đi đâu cả, nếu như Vương phi nương nương đến thì chắc chắn chúng ta sẽ biết.”

Sao lại như thế chứ?

Mộ Dung Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng ấy rời khỏi thành rõ ràng là đi vào trong rừng mà, rốt cuộc đã đi đâu thế? Hắn lập tức cho ngựa quay đầu và trở về thành.

Lãnh Bằng Cơ rời khỏi Tướng phủ cũng vô cùng hoang mang, nhất thời không biết nên đi đâu, nàng chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, không muốn nghĩ ngợi gì cả, không muốn làm gì cả, cũng không muốn gặp ai cả.

Nàng nhìn con đường sầm uất ồn ào dưới ánh nắng dịu nhẹ, đột nhiên nghĩ đến sơn trang ở trong rừng nên vội vàng tìm một chiếc xe ngựa.

Nàng không muốn ngồi chiếc xe ngựa của phủ, vừa nghĩ đến việc Lãnh Băng Nguyệt và Mộ Dung Phong lại làm chuyện ân ái tình tứ trong chiếc xe ngựa của mình thì nàng đã có cảm giác buồn nôn, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn lập tức dùng một ngọn lửa thiêu chảy chiếc xe ngựa kia.

Người khác nhìn vào cho rằng đó là chuyện đương nhiên nhưng trong lòng của nàng lại là sự phản bội và phụ bạc.

Nàng và Mộ Dung Phong ở bên nhau trong quãng thời gian còn chưa đến hai tháng nữa, vẫn có thể xem như tân hôn mà hắn đã thay lòng đổi dạ rồi sao? Những lời thề khi xưa hắn từng thề thốt đều chỉ là giả dối mà thôi sao?



Một bóng người màu xám vượt qua phía trước chiếc xe ngựa và đứng phía dưới cây cổ thụ lớn cách đó không xa dõi theo hướng đi của chiếc xe ngựa.

Lãnh Băng Cơ nhìn thấy rất rõ ràng cái mặt nạ phi ưng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trên khuôn mặt của hắn, trong đầu nàng lập tức nảy lên nhiều cảm xúc phức tạp nên ra lệnh cho phu xe: “Dừng xe!”