Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 321: Quỷ che mắt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Băng Cơ đột nhiên nhớ tới đôi mắt kia của Linh bà, nó có nhiều tròng trắng hơn và mất đi vẻ sáng ngời. Trong lúc nhất thời có chút buồn bực, cảm thấy thật khó phân biệt đối với mối quan hệ chủ tớ của hai người bọn họ.

Rốt cuộc có phải hai người bọn họ cấu kết với nhau hay không? Hay là Linh bà đang âm thầm tính kế với Cẩm Ngu? Chẳng lẽ con búp bê phù thủy bị đâm thủng mắt không phải là do Cẩm Ngu cố ý vu oan mình sao?



Nhất Nặc gãi gãi đầu: “Học nghệ của ta còn rất thấp, không hiểu lắm về nó. Vẫn là nên chờ ta viết một bức thư cho sư phụ của ta, nhờ các trưởng bối của bà ấy giải đáp các thắc mắc.”

“Vậy ngươi có thể giải được thuật quỷ che mắt người này không?”

“Việc này thật ra không khó. Lấy ba giọt nước mắt của trâu và một giọt nước trên lá liễu, sau đó bôi lên mí mắt của nàng ta thì lập tức có thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng mà ta luôn cảm thấy đôi mắt của nàng ta không đơn giản như vậy, tốt hơn hết là không nên hành sự lỗ mãng, cứ chờ sau khi sư phụ của ta trả lời thì phá giải cũng không muộn.”

Lãnh Băng Cơ thật sự là không quá vội, nàng vẫn chưa suy nghĩ xong, nàng cũng không quan tâm đến cái chuyện vớ vẩn này đâu.

“Chỉ cần không phải là pháp thuật có ý hại người thì không cần phải vội vàng. Nếu không sẽ để lại một tai họa ngầm ở bên người, trong lòng sẽ luôn lo lắng, đề phòng, cảm thấy không an ổn.”

“Thật ra Nhất Nặc có một cách, chỉ cần làm phép ở trên người Vương phi nương nương thì sẽ bảo vệ người không bị Linh bà ám hại, có thể kê cao gối mà ngủ. Nếu bà ta muốn dùng phép với người thì bà ta sẽ bị phản phệ. Ta cũng có thể lập tức theo manh mối này để tìm ra tung tích của bà ta.”

Làm phép ở trên người mình? Nghe thì có vẻ rất hấp dẫn, nhưng mà đối với những nữ nhân sử dụng tà thuật này, Lãnh Băng Cơ nàng không thể nào yên tâm giao bản thân vào tay của bọn họ. Tuy rằng Nhất Nặc này chỉ là một cô bé không rành chuyện đời, nhưng có thể khiến Thánh Nữ giáo phái xuất hiện để đảm đương một phía, như vậy còn có thể khiến cho người khác xem thường sao?

Lãnh Băng Cơ cũng không thèm nghĩ mà lập tức từ chối: “Không cần thiết, trên người ta có bùa hộ mệnh của một vị cao nhân tặng, Linh bà không thể làm gì ta.”

Nàng vừa định hỏi về chuyện của Linh bà thì Nhi Nhi đã nhễ nhại mồ hôi mà chạy đến đây.

“Tiểu thư, đã tìm được người rồi, có chuyện không hay!”

“Làm sao vậy? Minh Nguyệt đâu?”

Nhi Nhi thở hổn hển: “Tam tiểu thư nàng, nàng sắp đánh nhau với Nhị tiểu thư rồi!”

Đánh nhau?

Lãnh Băng Cơ có chút đau đầu, tính tình của Lãnh Minh Nguyệt này thật là, chạy đến trêu chọc Lãnh Băng Nguyệt làm cái gì?

Lãnh Băng Nguyệt bây giờ đang tập trung vào việc dưỡng thai, miệng lưỡi của nàng ta sắc bén, nếu như khiến cho Lãnh Băng Nguyệt tức giận thì còn nếm được trái ngọt nữa sao?

Na Trát Nhất Nặc rất có mắt nhìn mà xin cáo từ.

Lãnh Băng Cơ sai người đưa nàng ta ra khỏi phủ, sau đó nàng vội vàng đi đến Tử Đằng tiểu trúc.

Người còn chưa đi tới thì đã nghe được tiếng chửi bới thậm tệ từ phía Tử Đằng tiểu trúc trước mặt.

Lãnh Băng Nguyệt: “Ngươi và Tiết di nương chỉ biết nịnh bợ, thật là rất lợi hại. Suốt ngày cứ đại tỷ này đại tỷ nọ, sao trước kia không thấy ngươi hạ mình như thế. Chỉ tiếc là lần nịnh bợ này đã sai chỗ rồi, phong thủy luôn thay đổi, ai biết được trong tương lai Kỳ vương phủ sẽ thuộc về ai đâu.”

Lãnh Minh Nguyệt: “Phi, một Trắc phi như tỷ mới là đồ đuôi thỏ, Phong Vương gia lại không thích tỷ, nghĩ rằng mang thai thì ghê gớm lắm sao? Chỉ giống như chó điên cắn loạn nhau, dám không để đại tỷ vào trong mắt.”

“Để tỷ ấy vào trong mắt?” Lãnh Thanh Nguyệt hừ nhẹ: “Tỷ ấy là cái thá gì?”

Lãnh Minh Nguyệt xắn tay áo lên: “Xem ta xé miệng tỷ như thế nào!”

“Chó má! Lãnh Băng Cơ sử dụng thủ đoạn đê tiện để đưa người vào trong lòng của Hạo Vương gia, người còn mang ơn đội nghĩ đối với tỷ ấy sao? Ngươi vẫn chưa được làm Trắc phi mà cũng dám diễu võ dương oai ở trước mặt ta. Người đụng vào ta thử xem?”

Lãnh Băng Nguyệt khẽ nhếch mép, sau đó cúi xuống ôm bụng “Ai da” Kêu to: “Hình như ta bị động thai khí, ngươi có muốn ta phái người đi đến Hạo Vương phủ báo một tiếng, để cho Hạo Vương gia quản giáo cho kỷ Trắc phi này của ngài ấy không?”

Đây rõ ràng chính là giả bộ, Lãnh Minh Nguyệt tức giận đến mức dậm chân.

Lãnh Băng Cơ lên tiếng: “Để ta xem cho muội.”

Lãnh Minh Nguyệt quay mặt lại, lập tức tức giận nói: “Đại tỷ, tỷ đã tới, Lãnh Băng Nguyệt này quả thật là vô pháp vô thiên. Tỷ ấy vẫn luôn ở sau lưng bôi nhọ tỷ, nói xấu tỷ, muội thật sự là rất tức giận.”

Lãnh Băng Nguyệt vừa thấy Lãnh Băng Cơ thì lập tức ngồi dậy, bụng cũng không còn đau, chế nhạo một cách quái gở.

“Hóa ra là Vương phi nương nương, không biết ngọn gió nào đã đưa tỷ tới nơi này của muội? Thật là một vị khách hiếm khi đến, muội còn tưởng tỷ không muốn nhìn thấy muội. Như thế nào, có phải không tin muội mang thai hay không? Cảm thấy Phong Vương gia chỉ thương một mình tỷ. Đến đây đi, vừa đúng lúc giúp muội bắt mạch, Tam muội tốt này của tỷ đã khiến muội tức giận quá mức.”

Nàng ta chủ động vươn cánh tay về phía Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ lại không đưa tay ra.

Phản ứng của Lãnh Băng Cơ đã nói lên tất cả. Nàng đã từng thực sự nghi ngờ, sao Mộ Dung Phong lại có thể lợi hại như vậy, chỉ một lần là đã được, chắc không phải Lãnh Băng Nguyệt vì mạng sống mà làm bộ chứ?

Nhưng mà nàng ta lại thản nhiên, không hề sợ mà đưa tay về phía mình, Lãnh Băng Cơ gần như là lập tức tin tưởng.

Mộ Dung Phong đã tự mình thú nhận mọi chuyện, vậy thì nàng còn ôm hy vọng gì nữa?

Sắc mặt của nàng trở nên khó coi, Lãnh Băng Nguyệt càng thêm đắc ý.



Vì vậy, tốt nhất là bây giờ nên tự chừa cho mình một con đường lui đi, để tương lai sau này không khiến cho bản thân mất mặt.”

Những lời này giống như những đầu kim, từng cái từng cái một đâm vào ngực Lãnh Băng Cơ. Nàng hiểu ra, những lời Lãnh Băng Nguyệt nói đều là sự thật.

Mộ Dung Phong có thể cưng chiều và nhẫn nại với mình được bao lâu?

Mộ Dung Phong có hài tử của mình, lại vì máu mủ ruột rà, sao có thể thích cái thứ không rõ lai lịch ở trong bụng nàng được chứ?

Mà Lãnh Minh Nguyệt đang đứng nghe ở bên cạnh thì trong lòng vô cùng căm phẫn: “Đại tỷ, tỷ tốt xấu gì cũng là Vương phi, sao lại có thể để tỷ ấy nói như vậy ở trước mặt? Toàn là nói hươu nói vượn, nếu đổi lại là muội thì đã sớm đập nát cái miệng của tỷ ấy rồi!”

“Một đứa trẻ như ngươi thì biết cái gì?” Lãnh Băng Nguyệt cười đắc ý, thấy sắc mặt của Lãnh Băng Cơ càng ngày càng khó coi, khẽ nói: “Xem bụng của tỷ này, đã lớn như vậy, thân thể lại cồng kềnh, nhất định là rất khó khăn khi hầu hạ Vương gia. Cũng khó trách ngày hôm đó ở trên xe ngựa Vương gia lại mạnh mẽ như vậy, giống như là chưa được nhìn thấy một nữ nhân chân chính.”

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn nàng ta, nhẹ nhàng cười: “Hóa trang thành hình dáng của ta để lừa ngài ấy ân ái, đáng để khoe khoang ở trước mặt ta sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.”

Nụ cười ở trên mặt Lãnh Băng Nguyệt lập tức đông cứng.

“Ha hả, Vương gia vì đón tỷ về phủ mà cái lý do điên rồ nào cũng có thể bịa ra. Vậy mà tỷ cũng tin sao?”

Lãnh Băng Nguyệt vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, nhưng trong đôi mắt lại không hề có chút ấm áp nào.

“Tướng công của mình nói mà còn không tin, chẳng lẽ lại đi tin ngươi sao?”

Một câu này lại khiến Lãnh Băng Nguyệt nghẹn họng.