Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 330: Cả đất toàn lông gà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những đồ vật mà Tri Thu để lại cho mình rõ ràng là có ý nghĩa gì đó.

Nàng ta chắc chắn biết được bí mật gì đó của Lãnh Băng Nguyệt nên mới rước phải họa sát thân.

Lúc đó, không có ai tìm hiểu rõ ràng động cơ Lãnh Bằng Nguyệt giết Tri Thu. Bởi vì, từ khi Tri Thu trở thành nha hoàn thông phòng thì Lãnh Băng Nguyệt đã nhìn nàng ta không thuận mắt, giết nàng ta mặc dù sẽ làm cho người khác cảm thấy quá tàn nhẫn nhưng không hề làm cho mọi người nghi ngờ.

Sự việc này chắc chắn vẫn còn một huyền cơ khác trong đó.

Lẽ nào là giống như những gì trong quyển sách này ghi lại, Lãnh Băng Nguyệt hồng hạnh vượt tường? Đối phương chính là nam giả nữ?

Cách nghĩ này rất là to gan, cũng có chút khó mà tưởng tượng nổi, nhưng mà Lãnh Băng Cơ lại kích động đến mức cả người đổ mồ hôi.

Không phải là không có khả năng!

Nàng lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, một tay nhấc rèm cửa lên: “Điêu ma ma, giúp ta đi gọi thị vệ ở cửa Tướng phủ đến đây, cứ nói là ta có việc phân phó”

Điêu ma ma lập tức đáp lời rồi đi ra ngoài, không tốn quá nhiều thời gian, khi quay trở lại còn dẫn thêm một thị vệ trông cửa.

Sau khi đi vào thì hành lễ thỉnh an Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ hất tay cho hắn ta miễn lễ.

“Ta hỏi người, những ngày gần đây có những người nào đến tìm Trắc phi?”

Thị vệ ngay lập tức nói: “Ngoại trừ Trắc phi nương nương thỉnh thoảng sẽ sai người đi lấy son phấn tơ lụa và điểm tâm ra, thì còn có Tiểu Chi cô nương của Kim phủ là đến khá nhiều lần”

Tiểu Chi cô nương?

“Nương nương, lần trước người có gặp qua rồi ạ, nàng ấy còn hành lễ với người”

Lãnh Băng Cơ bây giờ mới nhớ ra, là tiểu nha hoàn có dáng người cao gầy, vô cùng xinh đẹp kia. Lúc đó, Lãnh Minh Nguyệt còn vô cùng chắc chắn, nhìn nàng ta có chút quen mắt, có chút kì la.

Chỉ là Tiểu Chi cô nương kia trên mặt có thoa phấn, tô son kẻ mày, nếu như nói tướng mạo thật sự như thế nào, e rằng có rất nhiều sự chênh lệch. Nếu như lớp trang điểm này vô cùng tốt, vậy thì là chỉnh dung.

“Tiểu Chi cô nương mỗi lần đến tìm Trắc phi nương nương thì nán lại bao lâu?”

“Trắc phi nương nương có vẻ rất yêu thích nha hoàn này, ban đầu thì là vừa vào đã ra, sau này thời gian dần dần lâu hơn, có lần còn giữ lại ăn cơm, lúc về thì xung quanh miệng toàn dầu mo."

Chỉ là một nha hoàn, cho dù có được Lãnh Bằng Nguyệt yêu thích đến mấy, chỉ dựa vào tính cách của nàng ta thì cũng không ngồi chung bàn với một nha hoàn.

“Hôm đó ta thấy Tiểu Chi cô nương này rất thân với các ngươi, còn tường cười đùa mấy câu. Các ngươi có biết nàng ta đến để làm gì không?”

“Mỗi lần đều nói là đến đưa đồ cho Trắc phi nương nương, trước ngực còn ôm một cái giỏ. Có một lần chúng nô tài to gan trêu đùa nàng ấy, cướp giỏ của nàng, cũng không có đồ gì quá đặc biệt, chỉ có hai hộp thuốc”

Ngưng Hương Đan!

Lãnh Băng Cơ cơ hồ là trong chốc lát đã có thể khẳng định rằng, chính là cái người được gọi là nha đầu Kim phủ này đã từng bước từng bước dụ dỗ Lãnh Băng Nguyệt si mê Ngưng Hương Đan, một lượng lớn bạc bị tiêu hao như nước, Lãnh Bằng Nguyệt mới trở nên nghèo như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn nào để vơ vét cảu cải, ngay cả Tứ di nương cũng không bỏ qua.

“Vậy mấy ngày gần đây, lần cuối cùng nàng ta xuất hiện là bao giờ?”.

Thị vệ suy nghĩ một lúc: “Hình như là sau lần ở lại ăn cơm thì không thấy xuất hiện nữa, sợ rằng là xảy ra chuyện gì đó?”

“Sao người lại đoán như vậy?”

“Bởi vì hai lần trước đều là Kim Nhị thiếu gia đích thân đến, nếu như không phải nàng ta xảy ra chuyện, làm sao mà phải cần tới Kim Nhị thiếu gia làm chân chạy vặt?”

“Ngươi nói Kim Nhị thiếu gia đến hai lần?”

Thị vệ gật đầu: “Đúng vậy, tiểu nhân phụ trách bẩm báo, còn thưởng cho tiểu nhân bạc nữa”

Kim Nhị thiếu gia? Bên cạnh hắn ta có một nha hoàn đoán chính như này?

Nghe nói, Kim Nhị thiếu gia này rất phong lưu, Kim phu nhân sự trong nhà lại có tin đồn xấu gì đó nên hầu hạ bên cạnh Kim Nhị thiếu gia đa số những ma ma đã có tuổi hoặc là mấy thằng nhóc còn nhỏ tuổi, làm sao có thể chọn một nha hoàn dễ thương và có ý vị như này để hầu hạ, đây không phải là đang dụ dỗ Kim Nhị thiếu gia phạm lỗi sao?

Lãnh Bằng Cơ hất tay cho thị vệ lui, không hề lề mề, ngay lập tức đi tìm Thẩm Phong Vân, để cho họa sự của nha môn dựa vào khẩu thuật của Thị Mơ vẽ một bức chân dung của Phương Phẩm Chi.

Nàng nhận lấy rồi xem cẩn thận, càng thêm chắc chắn đây là nha hoàn ngày hôm đấy vào phủ của Kim phủ. Bởi vì bản thân không thể chắc chắn nên lại đi một chuyến đến Tướng phủ tìm Lãnh Minh Nguyệt, đưa bức chân dung đấy cho nàng nhận định.

Lãnh Minh Nguyệt mở bức tranh ra, xem song giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: hoàn hôm đấy gặp được sao lại có chút kì quái, hóa ra là như vậy. Khi ta theo Kim thị đi Kim phủ tham gia thọ yến của lão thái gia đã gặp qua người này. Lúc đó Lãnh Băng Nguyệt trước mặt khách khứa mất hết thể diện, chính là hắn ta ra mặt để hóa giải sự lúng túng đấy. Sau đó Lãnh Băng Nguyệt còn đặc biệt cảm ơn hẳn ta”

Lời nói của Lãnh Minh Nguyệt Không nghi ngờ gì đã chứng thực cho những gì mà Lãnh Băng Cơ đoán, cái người gọi là Tiểu Chi cô nương thường xuyên đến Tử Đằng tiểu trúc kia thực chất chính là Phương Phẩm Chi, cũng chính là nạn nhân mới bị giết chết.

Người có động cơ để giết nhất đã xuất hiện rồi.

Bất luận Phương Phẩm Chi và Lãnh Băng Nguyệt có quan gì, cái kiểu gặp mặt lén lút này đã đủ để khiến người ta miên man bất định, hơn nữa, nhãn hiệu của Phương Phẩm Chi này chính là liên hệ với phái nữ.

Có thể nào là do hắn ta biết được bí mật nào đó của Lãnh Bằng Nguyệt, hoặc là nói sự tồn tại của hắn ta đến nay đã là cái thóp của Lãnh bằng Nguyệt, vì thế Lãnh Bằng Nguyệt liền nắm bắt thời cơ, mượn đao giết người, giết chết hắn ta?

Còn về hung thủ giết người thực sự là ai, đáp án cũng lộ ra rồi, Kim Nhị thiếu gia liên tục ra vào phủ hai lần, không phải là hắn ta thì là ai?

Chỉ tiếc rằng, Phương Phẩm Chi này chết đi, cũng giống như cái chết của Tứ di nương lúc đó vậy, ngay lập tức làm mất đi các manh mối, chứng cứ mất hết.

Cho dù là đến tìm Kim Nhị thiếu gia, không có chứng cứ gì ai sẽ thừa nhận bản thân đã giết người chứ? Cũng chỉ là sự phán đoán của bản thân mà thôi.

Lãnh Băng Cơ cảm thấy rất mệt, sự việc của Phi Ưng Vệ, sự việc của Cẩm Ngu, còn có chỗ của Lãnh Bằng Nguyệt bên này này cắm thêm một gậy, tất cả đều rối thành một đoàn, cả đất toàn lông gà.

Bản thân sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao để giải quyết một đống hỗn loạn này, nhưng lại không biết nên đi cầu cứu ai, chỉ có thể tự mình từng chút từng chút kéo tơ bắt trùng, đi tìm kiếm chân tướng trong đó.

Đặc biệt là, có một số việc, mặc dù biết rõ chân tướng nhưng không làm gì được, không biết phải ra tay từ chỗ nào, cảm giác rất là bất lực.

Chính là vào lúc này, Na Trát Nhất Nặc bên kia có manh mối của Linh bà.

Lãnh Băng Cơ cũng không biết, nàng ấy dùng biện pháp gì, chính là rất nhanh đã tìm thấy nơi mà Linh bà chốn. Tiếc là chậm mát một bước, Linh bà đã rời khỏi đấy, chỉ là bày ra đấy để đánh lừa Na Trát Nhất Nặc.

Nhất Nặc không hề nản chí, kiên nhẫn đuổi theo lần hai. Lần này trực tiếp đi theo đến bên ngoài hoàng cung.

Linh bà vào cung!

Nàng ấy không dám lỗ mãng, ngay