Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 344: Ăn ngón chân để thừa



Lãnh Băng Cơ lặng lẽ nhấc mí mắt lên một chút, nhìn thấy bà bà nhà mình trưng ra vẻ mặt táo bón như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.

Nàng xê dịch qua một bên, vỗ vỗ bên người: “Người có ngủ hay không vậy?”

Huệ Phi ngay lập tức lắc đầu, ánh đèn dầu hoả chập chờn khiến cho hình bóng bên trong phòng giam trùng trùng điệp điệp, tăng thêm một tia quỷ dị. Bên người thiếu đi đám nô tài khúm núm kia, bà ấy đột nhiên mất đi thể lực, cảm thấy lúc này Lãnh Băng Cơ tựa như là yêu quái mặt xanh nanh vàng, khiến người sợ hãi.

Bà đang lo lắng, nếu mình cùng ngủ với Lãnh Băng Cơ ở trên một cái giường, vạn nhất lúc nửa đêm, đột nhiên nàng bất thình lình đói bụng, lại lột da mình ra ăn thì sao? T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Cho nên, bà kiên định cự tuyệt.

“Vậy ta đành tự mình ngủ vậy, người mang thai khó tránh khỏi dễ dàng buồn ngủ”

Lãnh Băng Cơ cuộn mình thành một cái ống, yên tâm thoải mái ngủ.

Thân thể Huệ Phi còn chưa linh hoạt lắm, đầu tiên là đứng nguyên một chỗ, về sau lại dựa vào tường, về sau nữa lại ngồi xuống, cuối cùng thực sự chịu không nổi nữa rồi mới tìm một vị trí hơi sạch sẽ một chút, trải một mảnh khăn trên mặt đất sau đó ngồi xuống.

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng bà dấy lên nỗi uất ức, nhịn không được khóc một lúc, sững sờ một lúc.

Hơi bình tĩnh lại thì đám chuột bên trong phòng giam liền bắt đầu náo nhiệt lên. Đầu tiên là xì xào bàn tán, sau đó lại cãi nhau, hoặc là lao vào cấu xé loạn thành một cục. Đối với người ở bên trong phòng giam này, bọn chúng căn bản không có chút kiêng kỵ nào, đảnh lấy đánh đề, không chừng có thể lăn đến trên chân Huệ Phi.

Huệ Phi tuy nói không sợ, nhưng cũng cảm thấy có chút khó chịu buồn nôn, bị dày vò như thế ba bận đến chịu không nổi, chỉ có thể chạy về ngồi trên mép giường.

Lãnh Băng Cơ cũng ngủ không được ngon giấc, trong lúc ngủ mơ luôn có ma nữ khóc thút thít trong giấc ngủ, mình cùng ma nữ đánh nhau một trận, giày vò ra một thân mồ hôi, sau đó liền tỉnh.

Nhìn thấy bà bà nhà mình ngồi tại trên mép giường, thực giống như con gà mổ thóc, buồn ngủ đến mức đầu gật gù, tóc rối tung, hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm lúc ban ngày.

Trong nội tâm nàng cũng không tức giận chút nào, âm thầm mắng một câu đáng đời, Xoay người lại, để trống vị trí bên cạnh một chút.

Huệ Phi lập tức giống như tu hú chiếm tổ chim khách, đầu tiên là duỗi chân ra, sau đó trượt người xuống, chậm rãi, thong dong chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều bà không có chăn, ngủ đến sau nửa đêm liền bị công đến mức cuộn thành một cục tròn vo, đến ngày hôm sau, khi bà tỉnh táo thức dậy thì không thể đứng dậy nổi.

Bệnh càng thêm bệnh.

Không phải nói là tự làm tự chịu sao? Thế nhưng Lãnh Bằng Cơ lại cảm thấy, bà bà nhà mình mỗi lần tạo nghiệp, vì sao lúc nào cũng là mình đi theo gặp nạn vậy?

Hai người ở bên trong phòng giam, cho nên không cần trông cậy vào Hoàng đế lại phái ngự y đến, mà giờ cho bà ấy uống thuốc thì nhất định cũng chê ỏng chê eo không chịu phối hợp. Lãnh Băng Cơ chỉ có thể nhận mệnh tìm thuốc, phối dược, sau đó lật người của Huệ Phi đã bị sốt đến mơ mơ màng màng qua từng chút một, kéo một đoạn quần của bà xuống từ sau lưng, lộ ra da thịt trên mông.

Huệ Phi phát sốt đến mơ hồ, mê mẩn trừng trừng, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Châm thử một chân xuống trước, Huệ Phi kêu lên một sợ hãi, lập tức muốn nhảy dựng lên. May là Lãnh Băng Cơ đã sớm có phòng bị, đầu gối dùng một chút lực, liền đè người của Huệ Phi lại. Nếu không thì cây châm cũng có thể bị bà ấy giật mình bẻ gãy.

“Ngươi muốn làm gì?” Huệ Phi tuy rằng nhìn qua bệnh đến nửa chết nửa sống, nhưng lần phát uy này thế mà vẫn còn rất hung hãn.

Lãnh Băng Cơ đưa tay, hướng về phía bờ mông đầy đặn của bà vỗ một cái: “Ngoan ngoãn một chút! Chẳng lẽ người muốn gọi tất cả lính canh ngục tới sao?”

Huệ Phi ngẫm lại bộ dạng mình áo rách quần manh, lập tức bị dọa đến không dám động đậy. Việc này có liên quan đến hình ảnh tôn quý của Phương Nghi bà đây, dáng vẻ mất mặt này cũng không thể để cho người khác nhìn thấy được.

“Ngươi nếu ăn ta, thì người cũng đừng hòng ra khỏi cái đại lao này” Bà nơm nớp lo sợ đe dọa Lãnh Băng Cơ.

Tay Lãnh Bằng Cơ đang thi châm cũng nhịn không được mà run lên, trong đầu bà bà nhà mình tất cả đều là bột mì, bị Cẩm Ngu tẩy não một lần lập tức biến thành bột nhão. Bà ấy đây là tin tưởng không nghi ngờ, coi mình giống như yêu tinh ăn thịt người vậy. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Nàng lại hít sâu thêm một hơi cố nén cơn xung động, dẹp nó qua một bên, nàng chí ít cũng thị châm xong, buông lỏng tay chân đang kiềm chế lấy Huệ Phi.

“Vừa thổi vừa cứng, giống như tảng đá bên trong hầm cầu vậy, ai mà thèm ăn người?”

Lãnh Bằng Cơ muốn xử trí rác chữa bệnh, nhìn qua trái phải một chút, bên trong phòng giam này ngoại trừ cái giường này, thì bây giờ không có chỗ nào có thể đi, nhất là cái bộ ở chân tường thối không ngửi được, vẫn nên thành thành thật thật ở tại trên giường thôi.

Huệ Phi bị dọa đổ một thân mồ hôi, cảm giác cơn sốt của mình lập tức thối lui. Co người về phía chân giường, tràn ngập cảnh giác trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ không có phản ứng đối với hành động này của bà ấy, nhắm mắt lại suy nghĩ một vài chuyện, nghĩ về Lãnh Băng Nguyệt, nghĩ về Cẩm Ngu, nghĩ về Phi Ưng Vệ, lúc này lại có nhiều thêm một Na Trát Nhất Nặc. Có nhiều thứ đáng để bản thân phải suy nghĩ đến như vậy, còn về phần Huệ Phi nàng không rảnh để ý đến bà ấy.

Bởi vì hiệu lực của thuốc bắt đầu có tác dụng mà Huệ Phi lập tức chiến thắng nỗi sợ hãi, mí mắt trên dưới đánh nhau, ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi tỉnh lại sau giấc ngủ, trên thân được phủ kín bằng chăn mền thơm ngào ngạt, Lãnh Băng Cơ núp ở một bên lạch cạch lạch cạch ăn cái gì đó, nhai đến đặc biệt hăng hái.

Bà cũng đói bụng.

Thế là hỏi Lãnh Băng Cơ: “Là cơm được đưa tới sao? Bản cũng đói bụng.”

Đói bụng ta cũng không hầu hạ.

Lãnh Băng Cơ hướng về phía cửa nhà lao bĩu môi: “Vừa đưa tới, hai ổ bánh ngô, hai bát cháo gạo tẻ, hai thanh dưa muối. Đám chuột đã được hưởng qua trước, dù sao con cũng không ăn, người ăn đi.”

Huệ Phi lập tức nổi giận: “Cái gì? Vậy mà dám để bản cùng ăn cái này sao?”

“Đây cũng là một ngày một bữa. Nghe nói bữa tối chỉ có cháo rau, cũng phải tiết kiệm một chút.”

Huệ Phi nghi ngờ xem xét nàng một chút: “Vậy ngươi vừa rồi lại ăn cái gì? Có phải là giấu đồ ăn ngon đi rồi không?”

“Con à?” Lãnh Băng Cơ ngữ khí dừng lại: “Trong tay áo còn dư hai cái ngón chân trước kia ăn. còn để thừa lại, muốn ta chia cho người một chút hay không?”

Huệ Phi ọe nên một tiếng.

Lãnh Bằng Cơ rất là vừa lòng thỏa ý, tiếp tục vừa ăn vừa nhai lạch cạch lạch cạch đến vui sướng, giống như một con thỏ có tới ba cái miệng vậy.

Huệ Phi lại nhịn không được: “Ta rõ ràng nghe được mùi thơm của hành lá, ngươi có phải vụng trộm mang theo điểm tâm hay không?”

Lãnh Bằng Cơ nhe răng vui lên: “Vậy thì thế nào? Người muốn ăn một miếng không? Nếu mà ta đói bụng, thì sẽ ăn thịt người để bổ sung vào đó”

Huệ Phi không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ còn lại tiếng kêu ùng ục ùng ục từ trong bụng.

Lãnh Băng Cơ tiếp tục ăn đến ngon lành say sưa, nghe được Huệ Phi vậy mà lại thút thít khóc lên.

“Đều tại ngươi, ngươi là cái đồ yêu tinh hại người, khiến cho ta rơi vào loại kết cục này. Đợi đến khi Phong Nhi trở về, ta nhất định sẽ kêu nó hưu ngươi.”

Lãnh Băng Cơ phủi phủi vụn điểm tâm trên người, cảm thấy chắc chắn là do điểm tâm của mình làm cho bà bà thèm đến khác, nhưng ta vẫn cứ không cho đấy.

Nàng nuốt xuống điểm tâm bên trong miệng, cuộn chân ngồi xuống trước mặt Huệ Phi: “Nào nào nào, chúng ta nhân dịp lúc này phân tích rõ ràng một chút, đến tột cùng là do ai?

Huệ Phi bĩu môi: “Ta không có sức lực cùng người ầm ĩ, miệng khô”

Lãnh Bằng Cơ hé miệng cười cười, lấy ra một bình siro đường nho. Mở nắp ra đưa cho bà ấy: “Uống xong chúng ta lại ầm ĩ”

Huệ Phi nửa tin nửa ngờ cầm vào trong tay, đầu tiên là cẩn thận nếm một ngụm nhỏ, cảm thấy dễ uống, rồi mới ừng ực ừng ực uống hết non nửa bình.

Sau khi uống xong, tuy rằng bụng vẫn còn đói, nhưng cảm giác khí lực lập tức khôi phục, tinh thần cũng có, có thể bắt đầu ầm ĩ cãi nhau được rồi.