Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 361: Vô tình nhất là nhà đế vương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chính là hoàng hậu!" Yến tần chém định chặt sắt.

"Chắc không phải đâu? Hoàng hậu đã điều tra rõ ràng, là có một người một mũi tên trúng hai chim, cố ý giá họa cho Hoàng hậu nương nương”

Yến tần nhẹ "hư" một tiếng: "Có phải người cho rằng ta được sủng mà kiêu, đến cả hoàng hậu cũng không để ở trong mắt, đến thỉnh an bà ta lại dám đến muộn?”.

Lãnh Băng Cơ không nói gì, bởi vì nàng quả thực nghĩ như vậy. Lúc trước còn dám trước mặt mọi người nói mình, nàng ta còn chưa đủ kiêu căng sao?

"Những ngày người bị cấm túc trong Kiêm Gia Điện, chỗ hoàng hậu cũng không rảnh rỗi, Kiến Thiên thấy bà ta hầm canh cá ở trong nhà bếp nhỏ!"

Lãnh Bằng Cơ nhất thời vẫn chưa hiểu ý trong lời nói của Yến tần.

Yến tần tự nói: "Hai ngày đó ta ốm nghén nôn rất nhiều, không thể ngửi nổi mùi cá tanh, ở chỗ khác đều không sao, chỉ khi đi Côn Ngọc cung của bà ta liền xộc thẳng lên não, buồn nôn liên tục. Lúc đó vẫn chưa biết bản thân có thai, cố gắng nhịn xuống, sợ mất mặt. Nhưng ta thật sự sợ hãi đến điện của bà ta”.

Lãnh Bằng Cơ đã dần đoán được: "Ý của người là nói, hoàng hậu lợi dụng mùi cá tanh để dẫn dụ mèo hoang?”

"Chắc chắn vậy? Kiêm Gia Điện bốn phía lấy đâu ra nhiều mèo hoang như vậy? Chỉ cần đổ canh cá này vào góc tường, ai có thể nhìn ra? Hoàng hậu nương nương lại không thích ăn cá, trong cung hầu như ai cũng biết”.

"Nhưng vị Đàm công công kia bị người khác mạo danh, hơn nữa chuyện này cũng đang được hoàng thượng phải người tiếp tục điều tra, tin tưởng nhất định có thể tra ra được.”

"Là bị mạo danh thì lại thế nào? Ai cũng không thể khẳng định, người mạo danh Đàm công công không phải do hoàng hậu phái đi, vừa đánh trống vừa la làng mà thôi. Người nghĩ xem, nhìn khắp cả hậu cung, chủ tử thủ nhãn thông thiên như vậy có mấy người? Người có lòng muốn hại muội lại có mấy người?”

Lãnh Bằng Cơ ngây người.

Lời của Yến tần chưa hẳn chính xác, chỉ là hoài nghi mà thôi, hơn nữa giữa hai người bọn họ có qua lại.

Những lời nàng ta nói cũng rất có lý.

Mình không động đến ai, muốn diệt trừ mình, không gì khác là vì cái thai này, một bàn tay cũng có thể đếm được.

Mà mọi người đều biết, mình có giao tình tốt với Duệ vương phủ, KHiên Vương lại xuất thân thấp kém. Người khác người khác chú ý nhất, chính là hoàng hậu cùng với mẫu phi Thục phi của Hạo Vương.

Nghĩ kĩ quả thực là như vậy, tâm tư của hoàng hậu này thật kín kẽ, Trước khi động thủ đã làm đủ mọi loại chuẩn bị nếu bị phát hiện, khi Hoàng đế thẩm vấn, câu trả lời của bà ta có thể nói là một giọt nước cũng không lọt, ai cũng cho rằng, đây là có người đứng sau vụ oan cho bà ta, đẩy trách nhiệm một cách sạch sẽ

Còn về người hại nàng, rất dễ khiến người khác liên tưởng đến Thục phi. Nếu như vụ án này không có manh mối và tiến triển, Thục phi khó tránh khỏi bị người khác bàn tán và chỉ trích, có trăm lời mà không thể biện giải.

Bao gồm cả con mèo hoang vứt ở trong vườn hoa Côn Ngọc cùng, nghe nói Như Ý bị dọa đến ngất đi, ai sẽ tin là hoàng hậu sẽ lợi dụng đứa con gái quý như trân bảo của mình.

Trước mặt người thì cười hì hì, sau lưng thì chẳng phải người tốt đẹp gì, kĩ năng diễn xuất này đã luyện đến mức lư hỏa thuận thanh rồi.

Yến tần quan sát sắc mặt, khóe môi hơi nhếch lên: "Có phải có chút không thể tin nổi hay không? Ta biết, ta không có chứng cứ chính xác, ai cũng sẽ không tin lời của ta, hoàng thượng cũng cho rằng tạ đa nghi. Ta nói với người, chính là để nhắc nhở người, để người cẩn thận với hoàng hậu. Nếu không, không biết khi nào sẽ bị bà ta hại”

Lãnh Bằng Cơ nhìn Yến tần mặt nhiệt tình, trong lòng đã hiểu, thật ra đây chỉ là một chiêu mượn dao giết người của nàng ta mà thôi.

Hiện giờ hoàng hậu lại đúng lúc bị liên lụy đến chuyện sảy thai của nàng ta, nàng ta muốn gán thêm một tội nữa lên đầu hoàng hậu, khiến bà ta không thể trở mình. Yến tần biết, mình hay đi lại trước mặt Hoàng để cho nên đem chiêu này dùng trên người mình.

Nhưng, nàng ta rốt cuộc vẫn còn quá trẻ. Đừng nói chỉ là suy đoán, cho dù thật sự có tội chứng, lại có thể thế nào, chưa chắc đã đạp đổ được hoàng hậu. Cũng chỉ là thêm cho mình hai kẻ địch mạnh mà thôi.

Nàng đứng dậy, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Đa tạ”

Ngồi lâu, bởi vì cơ thể nặng nề, eo có hơi mỏi. Nàng vô thức đầm eo, làm giảm cảm giác khó chịu.

Yến tần nhiệt tình hỏi: "Có phải là đau eo hay không? Mấy ngày trước ta ở trên giường nằm lâu quá, eo cũng hơi mỏi, mỗi lần Xuân Mai xoa bóp cột sống cho ta, bèn thoải mái hơn nhiều.”

Xuân Mai chắc là tên của một cung nữ, lúc nãy mình tiến vào, Yến tần gọi người dâng trà lên, hình như chính là gọi cung nhân này.

Lãnh Băng Cơ "ô" một tiền, đột nhiên lại ngập ngừng, hỏi: "Ấn ở huyệt vị nào? Thật sự có tác dụng sao?”

Yến tần cười: "Ta đây chính là múa rìu qua mắt thợ rồi, ngươi là đại phu, chắc chắn hiểu nhiều hơn ta. Ta cũng không biết gọi là gì, nàng ta chính là ẩn cho ta ở chỗ này, còn có chỗ này, còn bảo ta không có việc gì thì ấn lên vị trí hổ khẩu trên tay, nói có thể giảm đau”

Lãnh Băng Cơ ngây ngốc nhìn nàng ta: "Thường xuyên ấn?”.

"Còn không phải do mấy ngày đó vừa có thai, hoàng thượng nói ta nhất định nên nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, ngày ngày nửa nằm ở trên giường eo cũng hơi đau nhức”

"Bên cạnh người còn có tì nữ tháo vát như thế sao" Lãnh Băng Cơ giả vờ nhẹ nhàng hỏi: "Là người mang theo từ trong phủ vào cung sao?”

"Đâu có, là hoàng thượng phải đến hầu hạ ta, nói một đám tiểu nha đầu ở cạnh ta, cái gì cũng không biết, Xuân Mai này có kinh nghiệm về cái này" Trên mặt Yến tần lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trong lòng Lãnh Bằng Cơ lãnh lẽo, cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời hai câu: "Tốt, rất tốt.”

Bèn từ biệt Yến tần trở về.

Đi ra khỏi phiên điện của Yến tần, nàng đi nhanh giống như sau lưng có người đuổi theo vậy. Cho đến khi cách thật xa, lúc này mới thở phào một hơi.

Nàng ngước nhìn tường cung màu đỏ, nhìn bầu trời xanh, đột nhiên cảm thấy khó chịu, cực kì không thích ngói lưu ly, gạch đỏ, bốn phía dát vàng huy hoàng nơi này.

Trong lòng chỉnh đốn lại một lượt, hoàng thượng chắc đã sớm biết



Tính toán tinh diệu nhất, Hoàng đế để cho Yến tần kiêu căng đến mức đuôi vểnh lên trời, cổ ý để Yến tần nhiều lần đến thỉnh an muộn, khiến người khác cảm thấy nàng ta được sủng mà kiêu, sớm muộn sẽ khiến hoàng hậu bất mãn trách mắng nàng ta. Cho đến khi vừa đúng lúc, Yến tần sảy thai ở trong Côn Ngọc cung của hoàng hậu.

Hoàng để nhân cơ lấy cớ để trừng trị hoàng hậu, cướp lại quyền chưởng quản