Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 393: Xảy ra chuyện rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Băng Cơ dùng bữa trưa cùng với Cừu thiếu chủ xong liền cùng nhau về Kỳ vương phủ, chờ một mạch đến tối thì Mộ Dung Phong mới từ doanh trại trở về.

Nàng liền lập tức nói với Mộ Dung Phong về sự nghi ngờ của mình, nhưng tuyệt không có đề cập một lời nào đến am Nam Sơn Ni.

Mộ Dung Phong chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Chuyện này ta đã nghi ngờ từ lâu rồi, vẫn luôn bí mật truy tìm manh mối. Chỉ là không dám làm quá lộ liễu, tránh đánh rắn động có khiến cho giáo chủ lại cảnh giác, đề phòng

Một số chuyện cơ mật có liên quan đến doanh trại hay phía triều đình thì Mộ Dung Phong không hề né tránh khi nói chuyện cùng nàng. Thế nhưng chuyện có liên quan đến Phi Ưng Vệ thì không biết tại sao Lãnh Băng Cơ luôn có cảm giác Mộ Dung Phong luôn giữ kín chuyện này, không bao giờ chủ động nhắc tới.

Bao gồm cả lần này, Cừu thiếu chủ luôn lo lắng Phi Ưng Vệ sẽ tìm cách trả thù nàng, có lòng tốt muốn nhắc nhở vài ba câu, thế nhưng tại sao chàng lại tuyệt nhiên không có nhắc tới?

Lãnh Băng Cơ do dự một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ta luôn cảm thấy chàng có chuyện gì đó giấu ta về Phi Ưng Vệ”

Mộ Dung Phong sửng sốt, sau đó liền xóa đầu nàng: “Đừng nghĩ quá nhiều, ta thực sự là có chút nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ xác thực, không thể nói linh tinh được, suy cho cùng, liên quan đến chuyện trọng đại, đây có thể là tội diệt môn. Chờ đến khi nào sự tình rõ ràng, ta sẽ giải thích cho nàng”

Mộ Dung Phong có nghi ngờ ai không?

Rốt cuộc là người nào mà có thể khiến Mộ Dung Phong e ngại đến vậy, cứ thế bắt người lại, tra hỏi vài câu là thực sự có thể điều tra rõ sự tình được sao?

Mộ Dung Phong không muốn nói, Lãnh Băng Cơ cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa. Liên quan đến việc làm sao để hai người chung sống thật hòa hợp, nàng luôn làm theo nguyên tắc, phải để cho đối phương có không gian riêng, sự riêng tư, không nên làm phiền.

Khi hai người nói về chuyện của Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hề, Mộ Dung Phong có chút dở khóc dở cười về những mánh khỏe của nàng ta, còn thuyết phục nàng ta hãy yên phận một chút, tránh lại gặp phải rắc rối.

Lãnh Băng Cơ không có ý kiến, nàng chắc chắn, theo tính khí của Sở Nhược Hề thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nàng ta càng không giống với những nữ tử chưa từng lăn lộn trong thiên hạ, gặp phải chút chuyện khó khăn là đời sống đòi chết.

Nhưng nàng ta không ngờ đến chính là chuyện diễn ra không như ý muốn của nàng ấy.

Lãnh Thanh Hạc là người gần đây đang được triều đình trọng dụng, có rất nhiều người đang để ý đến, người muốn gả cho và có con cùng Lãnh Thanh Hạc cũng không hề ít.

Lãnh Băng Cơ muốn nói với Lãnh Thanh Hạc về chuyện hôn nhân, cũng là muốn phô trương thanh thể, dọa nạt nhà họ Sở, vậy mà ai biết được, đột nhiên có chuyện, trong triều có người theo dõi.

Người này cùng với Lãnh Tướng là bạn học cũ nên có chút giao tình, hiện giờ đang là tam phẩm chiếm sĩ, bởi vì không có chức trách gì, nên vẫn luôn có ý nịnh bợ Lãnh Tướng, cũng vì để có địa vị tốt hơn.

Trong nhà hắn cũng có một “viên minh châu quý giá”, nàng ta trổ mã duyên dáng, yêu kiều, được giáo dưỡng tử tế, biết thư, thức, lễ, trong nhà vẫn luôn không nỡ để nàng ta gả cho nhà người khác, tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy ai hợp.

Hắn cũng không biết là nghe ở đâu, lập tức lấy cớ mời Lãnh Tướng đi đến phủ uống rượu, sau đó nhân cơ hội đó để Lãnh Tướng gặp được tiểu nữ nhà mình.

Lãnh Tướng ngẫm nghĩ, nha đầu này thanh tú dịu dàng, đẹp đến nỗi họa nhường nguyệt thẹn, vừa nhìn đã biết là một người tính tình tốt. So sánh với vị tiểu nữ nhà phú quý kia thì nha đầu này tốt hơn gấp trăm lần.

Hai người say sưa uống rượu, nàng ta ở bên cạnh bưng cái vại rượu, tay chân nhanh nhẹn, lại tinh mắt biết điều, hắn ta ngồi đó lại tấm tắc khoe khoang nữ tử nhà mình, cô nương vừa thẹn vừa mừng, trông lại càng thêm xinh đẹp mười phần.

Dù sao thì Lãnh Tướng càng nhìn lại càng thấy vừa ý. Mặc dù không được môn đăng hộ đối cho lắm, nhưng người ta cũng là nhi nữ nhà lành, xinh đẹp tính tình lại tốt.

Vị chiếm sĩ này nhìn thấy thì như mở cờ trong bụng, bởi vì Lãnh Tướng nhỏ hơn hẳn vài tuổi, lúc trước thì luôn mồm kêu hắn một tiếng “lão đệ”.

Lãnh Tướng uống rượu xong, say khướt loạng choạng đi về phủ, liền nhân dịp đó gọi Lãnh Thanh Hạc đến, nói cho hắn nghe về chuyện cô nương kia xinh đẹp, tốt đẹp ra sao.