Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 470: Nơi bắt nguồn dịch bệnh 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ nhất, đó là một loại côn trùng mà từ trước đến nay dân tị nạn Dự Châu chưa từng gặp qua. 

Thứ hai, nhìn chung chấy rận đều có thể lây lan các loại dịch bệnh khác nhau, chẳng hạn như ở thời Trung Cổ, bệnh dịch hạch đã lấy đi tính mạng của hàng chục triệu người dân Châu Âu. Theo như nhà sinh vật học tính toán của trường đại học Oslo cho rằng: “Bệnh truyền nhiễm trong thời Trung Cổ chủ yếu là do chấy rận và bọ chét lây truyền sang con người” 

Nhưng Lãnh Băng Cơ phát hiện ra rằng, thời gian lây truyền của những con vi khuẩn trên người lũ bọ đã bị rút ngắn lại. Chúng rốt cuộc là vật mang mầm bệnh hay là vi-rút gây bệnh? 

Sau khi cừu thiếu chủ biết chuyện thì nhất quyết phản đối Lãnh Băng Cơ tiếp xúc với những người bệnh, vì hắn sợ nàng sẽ bị lây nhiễm theo bọn họ. Nhưng Lãnh Băng Cơ hiểu rằng, chỉ có tìm ra căn nguyên lây truyền mới có thể hoàn toàn chặt đứt được nó, khống chế tình hình dịch hiện tại. 

Nàng đưa đơn thuốc cho Cừu thiếu chủ rồi nói: “Đây là phương thuốc, đều là những dược liệu thường thấy, theo như tốc độ điều chế thuốc chỗ ta thì không đầy ba ngày nữa sẽ có thể điều chế ra lô thuốc đầu tiên dùng cho việc điều trị bệnh. Còn về quy trình thế nào thì huynh cứ nhìn theo triều đình mà làm thôi.” 

“Nang nói như triều đình là của nàng ấy nhỉ, nàng xác định sẽ bỏ mặc bách tính, trái lại muốn làm kẻ chuộc lợi khi đất nước gặp khó khăn?" 

Lãnh Băng Cơ khịt khịt mũi dè bỉu: "Giả dụ như huynh với ta đại nhân đại nghĩa muốn dâng phương thuốc này cho triều đình, sau đó triều đình sẽ làm gì?” 

“Đương nhiên là đưa phương thuốc xuống cho các châu huyện, rồi lệnh cho quan phủ ở đó phụ trách điều chế thuốc theo đơn, thể là có thể khống chế tình hình dịch bệnh” 

“Dự Châu thì sao? Dân chúng ở đó đều là những người đi lưu tán khắp nơi, đến bữa ăn mỗi ngày còn thiếu thốn, thì lấy đâu ra tiền để mua thuốc?” 

“Đương nhiên là không rồi, triều đình sẽ mở ngân khố, cấp thuốc miễn phí cho người dân?” 

“Vậy thì đúng rồi. Huynh nghĩ xem, một khi các châu huyện khác có được phương thuốc, những người buôn bán dược liệu chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà đẩy giá lên cao, bách tính sẽ không thể nào có đủ khả năng để mua dù những dược liệu này rất bình thường. Vậy chúng ta sẽ kiếm tiền từ đó, vừa có thể bình ổn được giá thành thuốc, còn có thể cung cấp đủ thuốc cần dùng cho bách tính, số tiền này huynh có muốn kiểm không?” 

Cừu thiếu chủ đồ một tiếng rồi nói: “Hình như cũng có lý 

“Hơn nữa, đợt tham ô tiền cứu trợ thiên tai ở Dự Châu lần trước huynh cũng thấy rồi đấy, cho dù bây giờ triều đình có tiếp tục cấp ngân lượng xuống thì với việc trải qua bao nhiêu khâu trung gian như thế, liệu số tiền đến được những người dân đen bình thường còn lại được bao nhiêu? Chi bằng bỏ vào túi của chúng ta còn hơn là vào tay những tên tham quan kia. Dựa vào tầm ảnh hưởng và sức mạnh của Hồi Xuân Đường hiện nay, các cơ sở được phân bố ở khắp Trường An, có quy trình điều chế thuốc tiên tiến, còn có thể đảm bảo được hành thật giá thật hiệu quả thật, trách nhiệm lớn như vậy, ngoài ta ra còn ai có thể đảm đương được chứ?” 

Cừu thiếu chủ càng nghe càng cảm thấy có lý, tâm phục khẩu phục. Miệng lưỡi nữ nhân đúng là lừa người lừa quỷ Lãnh Băng Cơ không phải là sự tham ô, mà rõ ràng là đang muốn giúp Thẩm Phong Vân một tay thôi? 

“Vậy còn ta? Tại sao lại muốn bàn giao lại cho ta?” 

"Ta muốn đi đến nơi bùng phát dịch bệnh để điều tra xem nguyên nhân gây ra trận dịch lần này?” “Dự Châu bây giờ đâu đâu cũng tiềm ẩn nguy cơ lây nhiễm, việc này quá nguy hiểm rồi.” 

“Dù nguy hiểm thế nào ta cũng vẫn phải đi, nếu không cho dù có bao nhiêu thần dược cũng không thể nào khống chế cũng như trị dứt điểm được tình hình hiện tại 

Cừu thiếu chủ trầm lặng: “Thẩm Phong Vân cũng ở đó”. 

Lãnh Băng Cơ cười nhẹ nhàng: Dự Châu lớn như vậy, sao có thể trùng hợp gặp nhau được? Hơn nữa, nguồn lây nhiễm ở Hoài Châu, đúng lúc Hồi Xuân Đường cũng có cơ sở tại đó, nhân tiện ta cũng có thể giám sát quy trình điều chế thuốc.” 

“Vậy để ta đi cùng với nàng” “Có Thiên Thời, Địa Lợi và Nhân Hòa đi cùng với ta rồi, sẽ không có chuyện gì đâu" 

Thiên Thời, Địa Lợi và Nhân Hòa là ba trợ thủ đắc lực nhất của Lãnh Băng Cơ, người nào người nấy đều có võ công lợi hại, nhanh nhạy hơn người. Còn về việc đặt tên cho họ thì đối với một người như Lãnh Băng Cơ mà nói có thể nghĩ ra ba cái tên đại cát 

đại lợi như vậy đã rất tốt rồi. Lúc đầu nàng còn định đặt tên họ là Sài Hồ, Đương Quy, Bản Lam Căn đúng theo tên của các vị thuốc đấy. 

“Ta chỉ lo là người khác bị nàng làm hại thôi, chứ chưa bao giờ lo lắng về việc nàng ở bên ngoài sẽ chịu oan ức" 

“Những lời này huynh nên dùng để nói với Vân Triệt". 

Cừu Thiếu chủ cười cười: “Nàng đi trước đi, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở đây, ta sẽ đến Dự Châu tìm nàng. Chỗ Vân Triệt nàng cũng đừng lo lắng, có thể tử tương lai của nó ở đây cùng với nó rồi, nó còn không nhớ đến hai người chúng ta đâu, có khi chỉ mong chúng ta không có mặt luôn” 

Thế tử tương lai mà Cửu thiếu chủ nói đến chính là Phượng Lôi Ngọc, nha đầu ngày nào giờ đây đã lớn phổng phao, tuy rằng nhan sắc không phải thuộc dạng chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương nhưng bù lại rất ngoan ngoãn, dịu dàng cực kỳ giống với Lưu Thi Thi, chỉ cần cười một cái là khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Nụ cười ấy giống như chữa lành được mọi vết thương, sưởi ấm trái tim con người. 

Phượng Lôi Ngọc là một người có tính tình rất tốt, không bao giờ cáu giận với người khác, trái ngược hoàn toàn với Lãnh Bằng Cơ, hở một chút là muốn động tay động chân rồi. 

Đối với người một lòng thích cái đẹp nhưng luôn bị Lãnh Băng Cơ dùng quyền lực đàn áp như Vấn Triệt, thì Phượng Lôi Ngọc giống như một thiên thần hộ mệnh của cậu bé. Vân Triệt hạ quyết tâm sau này lớn lên nhất định sẽ lấy Phượng Lôi Ngọc làm thê tử. 

Lãnh Băng Cơ quay sang nói với Cừu thiểu chủ: “Tuổi tác của Lôi Ngọc cũng không còn nhỏ nữa rồi” 

Cừu thiếu chủ hoàn toàn không hề để ý đáp: “Hình như vậy.” 

“Hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất của các cô nương. Lẽ nào huynh không suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự của Lôi Ngọc sao?” 

Cừu thiếu chủ không chút do dự nói: “Bản thân Lôi Ngọc không muốn gả đi, trước đây ta đã từng hỏi qua, nhưng lần nào Lôi Ngọc cũng đáp rằng không muốn bị gả đi”. 

Lãnh Băng Cơ trầm mặc: "Không lẽ nhà đầu này đã có người trong lòng, thế nên không muốn gả cho người khác?” 

“Vậy sao? Tâm tư của cô nương người ta không dễ gì mà nói thẳng ra với một đại nam nhân như ta, qua một thời gian nữa, ta sẽ hỏi nha đầu đó xem sao, rồi tìm cho nàng một gia đình tốt" Cừu thiếu chủ thờ ơ trả lời. 

Cũng đúng, những ngày này đã có đủ thứ chuyện xảy ra rồi, cũng không có thời gian để ý nhiều đến những chuyện tư tình tình nhi nữ. 

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người lập tức bắt tay vào công việc. 

Hồi Xuân Đường là sản nghiệp đầu tiên mà Lãnh Băng Cơ bắt tay vào sáng lập sau khi đến Giang Nam. 

Lãnh Băng Cơ rất am hiểu về các thành phẩm trong phương thuốc, đây đều là các loại thuốc đau đầu, sốt, viêm dạ dày, đường ruột mà các gia đình hay cần. Bởi vậy chúng được đưa vào điều chế hàng loạt, áp dụng các phương pháp tiếp thị hiện đại để nhanh chóng thâm nhập vào thị trường thuốc ở Trường An, chỉ không lâu sau, các loại thuốc này nhanh chóng được mọi người đón nhận và tin tưởng.