Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 10



Những ngày sau đó, cô ở trong hoàng cung chăm sóc cho Thái hậu, cô ở liền trong cung đã 6 ngày rồi, hôm nay là ngày thứ 7, hôm nay là lần cuối cùng châm cứu cho Thái hậu, lần này tất cả mọi người cùng đến xem,còn có cả Cửu vương cũng đến.Mọi người đứng xung quanh giường bệnh mắt chằm chằm vào cây kim châm của cô, lúc này cô châm vào mấy huyệt của thái hậu, tổng cổng ba huyệt, cô để cây trâm một lát rồi rút kim ra rồi đứng dậy, thấy cô đứng dậy Hoàng thượng liền đi tới bắt đầu hỏi Thái hậu

"Thái hậu, người thấy thế nào rồi?"

Thái hậu vui vẻ đáp

"Đỡ nhiều rồi, mau đỡ ta dậy"

"Thái hậu cẩn thận"

Ánh mắt Thái hậu hiền hoà nhìn vào cô

"Tiêu Nguyệt, ngươi đã cứu ta"

"Trước kia mình đối xử với nó như vậy mà nó chấp nhận cứu mình, con bé này thật tốt bụng, nên đối với tốt hơn rồi"

Hoàng thượng đi tới gần cô, nói

"Tiêu Nguyệt, ngươi đã cứu Thái hậu, nên trọng thưởng,nói đi ngươi muốn gì?"

"Hoàng thượng, nếu được thì có thể cho ta tuỳ ý lấy thảo dược ở Thái y viện, được không?"

"Ngươi chỉ cần thế thôi"

"Vâng"

"Được, trẫm đồng ý với ngươi"

"Tạ Hoàng thượng, nếu Thái hậu đã khỏi thì con xin phép ạ"

"Được, đi đi"

Cô sau 7 ngày liên tiếp ở trong cung, một nơi bó buộc, nhiều quy tắc không hợp với tính cách của cô, cô vừa lên xe ngựa thì đã nhắm mắt luôn vẻ mặt mệt mỏi , lúc này Cửu vương từ ngoài lên xe ngựa,thấy cô ngủ,ngài ấy mỉm cười rồi nhẹ nhàng để cô tựa vào vai mình.

_______________

Một lát sau, đến phủ, cô vẫn trong trạng thái ngủ say, thế là Cửu vương ôm cô lên đi vào Phù Âm Điện, hai người họ đi đến đâu cũng có bao ánh mắt nhìn theo kèm theo sự ngạc nhiên, Cửu vương đưa cô vào điện rồi ra ngoài.Cô thì vẫn nằm trong phòng không biết gì cả, cô ngủ một mạch đến tận chiều tối, trời lúc này cũng bắt đầu tối dần thì cô mới thức dậy, cô thức dậy cảm thấy người rất thoải mái, cô đi ra cửa phòng ngó nghiêng xung quang tìm Tiểu Phù nhưng không thấy cô bé đâu, thế là cô định đi ra ngoài thì cô bé đi đến, nói

"Tiểu thư, cô tỉnh rồi"

"Sao vậy?"

"Nói sau đi ạ, bây giờ người mau đi tắm đi"

"Hả, nhưng ta muốn dùng bữa"

"Ai dà,tiểu thư người nghe muội đi mà"

"Ừ,được rồi"

Vậy là cô nghe cô bé đi vào trong tắm rửa, một lát sau, cô xong xuôi thì cô bé đi vào trang điểm cho cô rồi mặc cho cô một bộ y phục rất đẹp,sau đó dẫn cô đi ra ngoài đại điện, trên đường đi cô thấy cô bé cứ lạ lạ nên hỏi

"Hôm nay em sao vậy?cứ là lạ"

"Tiểu thư, thật ra thì....Thái hậu đến rồi, ngồi ngoài đợi người mấy canh giờ rồi"

"( Kinh ngạc) Hả..."

Cô nhanh chóng đi tới đại điện, tới nơi cô thấy Thái hậu vui vẻ ngồi đó cùng với Cửu vương, cô đi tới gần , nói nhỏ

"Sao em không gọi ta dậy?"

"( Vui vẻ) Con đừng trách nó,là ta không cho chúng gọi con dậy, con mấy ngày ở trong cung cũng đã mệt nên nghỉ ngơi nhiều"

"( Bất ngờ) Thái hậu,à bái kiến Thái hậu"

"Đứng lên đi, con đói rồi phải không mau ngồi xuống đây dùng bữa đi"

"Vâng...nhưng thái hậu người mới khỏi sao lại..."

"Ta khoẻ rồi, không sao"

Trong bữa ăn cô luôn khẽ nhìn Thái hậu,thái độ của Thái hậu thay đổi làm cô có chút khó chịu. Cô quay sang nhìn Cửu vương nhưng Cửu vương chỉ lắc đầu một cái rồi ngồi gắp thức ăn,trong bữa ăn hôm đó,Thái hậu đối sự với cô rất dịu dàng cứ giống như một người bà với cháu của mình vậy.Sau khi dùng bữa xong, Thái hậu sai người mang rất nhiều món đồ đến cho cô rồi ra về, Thái hậu vừa ra về một lát thì chuyện không hay xảy đến, hàn độc của cửu vương bộc phát, thấy vậy cô cùng Tam Tử đỡ cửu vương về phòng, lúc này Tam Tử nói

"Vương phi, người ở đây trông trừng Vương gia,ta đi mời thần y"

"Được"

Cô nhìn vào khuân mặt đau đớn đó, kinh ngạc

"Nhìn ngài ấy như vậy thật khác ngày thường, một người phải chịu đau đớn của hàn độc suốt nhiều năm, nếu là người bình thường có lẽ đã không chịu được rồi, còn ngài ấy...."

Cô ngồi nhìn cửu vương nằm trên giường mà lòng cảm thấy thương xót rồi cô thử bắt mạch cho ngài ấy, sau khi bắt mạch xong cô ngồi đó suy nghỉ.Đúng lúc này,vị thần y mà Tam Tử đi đến, hắn ta lấy ra một lọ thuốc rồi cho ngài ấy uống nhưng thuốc này chỉ giảm đi một chút đau đớn mà hàn độc mang lại. Còn cô thì ngồi nhìn Cửu vương vẻ mặt trầm mặc suy tính gì đó, lúc sau cô nói với Cửu vương

"Nếu ngài tin ta thì ta có thể giải độc cho ngài"

Tam Tử bất ngờ, hỏi

"Vương phi, người có thể sao?"

Bạch Thuật thấy vậy liền ngăn lại, ánh mắt phòng vệ nhìn cô, hỏi

"Cô là ai? Sao ta phải tin cô?"

Cửu vương đau đớn, nhưng thấy ánh mắt tự tin của cô, nói

"Được...ta...tin...nàng"

"Sẽ đau lắm đó, ngài cố nhịn một lát"

"Được"

Vừa rứt lời, cô gọi Tiểu Bạch vào điện, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tới gần, cô liền lệnh cho nó cắn vào mạch trên cánh tay của Cửu vương, lúc này trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết của Cửu vương.

_____________

Một lát sau, Tiểu Bạch bỏ ra khỏi mạch thì tiếng hết mới hết, cô hướng vào Cửu vương rồi quay sang nhìn mấy người kia

"Được rồi nhưng hàn độc này đã lâu nên phải chữa trị lâu dài"

"Ta không tin cô làm được"

Bạch Thuật đi đến bắt mạch cho Cửu vương, điều khiến hắn bất ngờ,hàn độc của Cửu vương đã giảm đi rất nhiều, hắn quay sang nhìn cô ánh mắt bất ngờ.

"Giảm thật rồi, vậy mà cô ta lại có thể, thật không thể tin được"

Một lát sau, Bạch Thuật bỗng nhiên quỳ xuống trước cô, cô bất giờ, hỏi

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Thần y, là ta có mắt không thấy thái sơn, mong người nhận ta làm đồ đệ"

"Hả....haz..ngươi sai rồi, ta chả làm gì cả toàn là Tiểu Bạch làm,ngươi muốn bái thì bái nó đi"

"Tiểu Bạch, con rắn này sao? Mà nhìn kỹ thấy nó quen quen,hình như đã thấy ở đâu rồi..à....nó là một trong loại rắn truyền thuyết, nhưng mà cô có thể hàng phục được nó thì chắc chắc cô rất lợi hại,cô nhận ta làm đệ tử đi"

"Không.Tam Tử ngươi chăm sóc cho Vương gia ta về phòng đây"

"Vâng,vương phi"

Cô đi chưa lâu thì Cửu vương tỉnh dậy, hỏi Bạch Thuật

"Độc của ta thế nào rồi"

"Đã được giải rất nhiều rồi ạ nhưng Vương phi nói độc này lâu rồi nên phải chữa trị lâu dài"

"Ừ, nàng ấy vậy mà có thể hàng phục được loại rắn hiếm này.Tam Tử ngươi đi điều tra mọi chuyện của nàng ấy"

"Vâng"

Sau đêm đó, mấy ngày tiếp theo tên thần y kia luôn đến làm phiền cô,muốn cô nhận hắn đồ đệ,cô trong mấy ngày liền, ngày nào cùng nghe thấy mấy lời đó cũng cảm thấy rất phiền phức, cô đi ra trước mặt hắn

"Ngươi có thôi đi không?"

"Trừ khi cô nhận ta làm đồ đệ nếu không ngày nào ta cũng đến"

"Ngươi....thôi được rồi....ta đồng ý....ngươi mau về đi"

"( Vui mừng) Thật sao, đa tạ sư phụ"

Hắn vừa đi, thì cô đi lên núi hái thuốc, đi cả khu rừng mà chẳng thấy loại nào tốt cả, lúc này cô thấy một đầm lầy,cô vì tò mò nên đi đến gần,cô thấy một cây thảo dược vô cùng hiếm có nằm gần đầm lầy đó, thế là cô đi dần dần xuống,đến nơi khi định hái nó thì ở đâu ra một đàn thú rừng lao đến khiến cô giật mình nên bị trượt chân xuống đầm lầy cô không cách nào thoát khỏi,đúng lúc này thì được một người cứu,hắn còn tiện hái luôn cây thảo dược quý đó, hắn đưa cô lên trên một cành cây cho đến khi cô nhìn thấy mặt hắn thì cũng rất ngạc nhiên người này không ai khác là Cửu vương, ngài ấy đưa cho cô cây thảo dược rồi dẫn cô đi xa khỏi đầm lầy đó.Khi hai người đang tìm đường đi ra khỏi rừng thì bỗng phát hiện một doanh trại nằm sâu trong khu rừng, thế là hai người đi lên một chỗ quan sát thì biết được nơi này là nơi nuôi binh của Tam vương.Cô biết được nơi này của Tam vương thì lập tức phẫn nộ, cô nói

"Cửu vương, ngài không cản ta nếu ta muốn đốt nơi này chứ"

"Ha....hắn chọc gì đến nàng à?"

"Không động gì đến ta cả...chỉ là hắn nhiều động đến ngài nên ta muốn cho hắn một bài học thôi"

"Nàng ấy vì mình mà muốn đốt doanh trại của Hoàng Lãng, chỉ vì hắn nhiều lần động tới mình"

"Nàng vì ta sao?"

"Ta....."

Khuân mặt cô đỏ lên, cô nói

" Ngài là người của ta, ta không cho phép ai động vào người của ta"

Nghe thấy câu nói đó, Cửu vương liền ôm lấy cô nói

"Tiêu Nguyệt, cảm ơn nàng '

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà"

"Tiêu Nguyệt, nàng là người khiến ta cười, là người mà ta muốn bảo vệ không cho ai có thể làm hại nàng cũng là người đã cứu ta, nàng khiến ta có một cảm giác mà trước tới nay chưa từng có,Tiêu Nguyệt nàng nguyện ý ở cạnh ta không?"

"( Bất ngờ) Ngài...."

"Cửu vương đây là đang thổ lộ với mình sao? Nhưng mà mình thực sự có cảm giác với ngài ấy, từ trước tới giờ mình chưa từng có cảm giác với một ai đó như vậy nhưng mình vẫn không biết bản thân thực sự có thích ngài ấy không?"

Cô ngại ngùng nói

"Cho ta thời gian suy nghĩ được không?"

"Được"

Sau đó, hai người bắt đầu lên kế hoạch đốt doanh trại của Hoàng Lãng rồi cùng về phủ trong không khí hạnh phúc.1