Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 40



Mấy ngày sau đó,Tiểu Tuyết trở về dáng vẻ vui tươi ngày trước, ngày hôm nay khi luyện công xong cô bé đi xuống nhà bếp, đúng lúc này có một người nói với cô bé

"Tiểu Tuyết cô nương, cô có thể giúp ta một việc được không?"

"Dạ, được ạ, bà cứ nói"

"Vậy nhờ cô mang giúp ta số điểm tâm này cho nhóm người Hắc Tiêu"

Nghe thấy cái tên đó cô thẫn thờ, lúc này bà ấy lại nói

"Đang là ta làm riêng cho họ, ta định mang ra đó thì lại có việc nên đành nhờ cô vậy"

"( Gượng cười) Được. Con sẽ mang đi giúp người"

"Vậy thì đa tạ cô nương"

"Không có gì ạ"

Tiểu Tuyết mang điểm tâm đi qua đầm lầy đến nơi họ canh giữ, thấy cô bé đến Hắc Tiêu đi ra cả những người ở đó cũng đi ra, họ nói

"Tiểu cô nương lại mang đồ cho Hắc đại ca sao?"

"( Bình tĩnh) Không có. Đây là đồ mà người khác nhờ ta đưa cho mọi người"

"Cả chúng tôi sao?"

"Phải"

Cô đưa điểm tâm xong thì định quay người rời đi, đúng lúc này Hắc Tiêu hỏi

"Cô không sao chứ?"

"Sao là sao? Hắc công tử người nói vậy là có ý gì?"

"Thì chuyện mấy người trước"

"Hắc công tử, nếu không có chuyện gì thì ta xin phép, Tiểu thư còn đang đợi ta"

Cô bé rời đi, không hề quay lại nhìn lấy một lần, cô bé về nhà bếp lấy đĩa điểm tâm cô thích ăn mang lên lều đưa cho cô,cô bé vừa đặt đĩa điểm tâm xuống thì liền hỏi

"Tiểu thư, bao giờ chúng ta về kinh thành ạ?"

"Không muốn ở đây nữa sao?"

"Dạ"

"Được. Về thì về, để ta đi nói chuyện này với Thiên đã"

"Dạ"

Cô đi tìm Cửu vương, đi tìm một lúc thì thấy hắn đang quan sát binh lính luyện tập, cô đi đến nói

"Chúng ta về kinh thôi"

"Được, đều nghe theo nàng. Mai chúng ta trở về"

"Được"

__________

Hôm sau, họ khởi hành về kinh thành, lúc ra khỏi đảo, nhóm người Hắc Tiêu lại đi ra, lúc ở đó cô luôn chú ý Tiểu Tuyết, cô cứ nghĩ cô bé vẫn còn tình cảm với Hắc Tiêu nhưng điều khiến cô bất ngờ, Tiểu Tuyết không hề nhìn Hắc Tiêu dù chỉ một cái. Ngay sau đó, họ khởi hành về kinh thành.

_____________

Mất nửa ngày mới về tới nơi, họ về thẳng vương phủ, khi về đến nơi, mấy người nhìn thấy hai người trở về thì liền đi ra nói

"Vương gia, Vương phi cuối cùng hai người cũng về rồi"

"Sao vậy mama?"

"Dạ,mấy ngày hôm nay mấy người bên Chu quốc luôn ở điện của người"

"Sao không đuổi họ đi?"

"Dạ họ có người canh ở cửa điện, ta không thể nào làm gì được họ nên...."

"Được rồi. Mama người đi cùng ta tới đó"

"Dạ"

"Nguyệt Nhi, nàng cần ta giúp gì không?"Cửu vương nói

"Chàng chỉ cần đứng xem là được rồi"

"Được"

"Chu hoàng hậu ta chưa tới tìm bà thì bà lại tới tìm ta, hôm nay ta phải khiến bà trả giá vì những gì bà đã làm"

Cô đi về phía Phù Âm Điện, Cửu vương đi ngay sau đó, đi đến ngoài điện thấy có hai tên to cao đứng ở đó, cô ra ám hiệu cho Tiểu Phù và Tiểu Tuyết, nhìn thấy hai cô bé liền lao đến một dao giết chết họ. Cô bước tiếp vào bên trong nhìn thấy Chu hoàng hậu và hai đứa con của bà ta đang cười nói rất vui vẻ, bên cạnh bà ta còn một người khác hắn khoảng tầm 40 tuổi, vẻ mặt dữ dằn. Thấy cô, bà ta hỏi

"Nguyệt Nhi à. Về rồi sao?"

"Bà đến đây làm gì?"

"Ta không thể đến sao?"

"Không thể"

Nghe thấy vậy, nam nhân đứng bên Chu Hoàng hậu nói

"Hỗn xược, ngươi dám ăn nói như vậy với Hoàng hậu"

"Ngươi là ai hả?"

"Đây là Huyền Không nổi danh trên giang hồ, Nguyệt Nhi con không biết sao?"Chu Hoàng hậu nói

"Nổi danh thì cũng đi làm chó cho người khác thôi"

"( Tức giận) Ngươi nói ai là chó hả?"

"Ở đây còn ai sao?"

"( Tức giận) Ta phải giết ngươi"

Vừa rứt lời ông ta cầm thanh kiếm lao về phía cô, cô đỡ được nó nhưng phải lùi lại mấy bước

"Ông ta, thực lực vậy mà cao hơn mình, mình không phải đối thủ của hắn"

Lúc này ông ta lại lao đến, nhìn thấy cô bất lợi Chu hoàng hậu nở nụ cười đắc ý cứ nghĩ là cô chết chắc rồi, Cửu vương thấy tình hình không ổn liền bước đến chặn đòn tấn công của ông ta,nhưng vẫn để lại một vết thương nhỏ trên cổ cô, nhìn thấy vết thương Cửu vương rất tức giận hắn nói

"Dám làm nàng ấy bị thương, đáng chết"

Ngay sau đó, Cửu vương cầm thanh kiếm trên tay cô phi thẳng vào ông ta khiến ông ta chết ngay tại chỗ,nhìn thấy Huyền Không đã chết Chu hoàng hậu cảm thấy sợ hãi

"Thực lực của ông ta cũng không phải dạng tầm thường vậy mà chỉ một chiêu của hắn ta thì đã chết, nam nhân này thật đáng sợ"

Cửu vương tiến đến Chu hoàng hậu,ánh mắt đáng sợ nhìn bà ta, từng bước từng bước đó của hắn làm cho Chu hoàng hậu sợ hãi, toàn thân bà ta run rẩy, khi đ đến trước mặt bà ta ánh mắt Cửu vương hiện lên một ý

"Đáng chết"

Ngay khi Cửu vương định giết bà ta thì cô ngăn lại, lúc này Cửu vương mới trở nên bình tĩnh hơn, cô nói

"Chuyện này chàng để ta giải quyết, bây giờ mà chàng giết bà ta thì dễ dàng cho bà ta quá, ( Nhấn mạnh) Ta phải khiến bà ta sống không băng chết"

"Được, ta nghe lời nàng"

Đúng lúc này,Chu hoàng hậu nói

"Các ngươi muốn hại ta thì Chu quốc sẽ không tha cho các người đâu"

"Vậy sao? Ta sợ quá"

Ngay sau đó, đột nhiên Chu hoàng hậu quỳ xuống đất vẻ mặt đầy đau đớn, cô nói

"Ta nói được thì làm được, ta phải khiến bà sống không bằng chết, ta đã châm vào huyệt của bà rồi, đời này bà đừng mong có thể đứng lên được, mãi mãi chỉ là một phế nhân"

"Ngươi....."

Thấy vậy, hai cô công chúa chạy đến chỗ Chu hoàng hậu, vẻ mặt đầy lo lắng nói

"Mẫu hậu, người sao vậy?Tiêu Nguyệt ngươi đã làm gì mẫu hậu ta?"Tiêu Thục Quyên hỏi

"Khiến bà ta thành phế nhân thôi"

"Ngươi...."

"Ta mới nghĩ ra một trò chơi, rất thú vị muốn chơi cùng các ngươi"

"( Sợ) Trò gì chứ?"

Cô đi đến gần hai cô công chúa rồi ép họ mỗi người uống một viên thuốc, cô quay sang nhìn Chu hoàng hậu nói

"Ta xem nữ nhi bảo bối của bà sẽ chọn thế nào"

"Tiêu Nguyệt, ngươi cho bọn ta uống thứ gì?"Tiêu Thục Quyên hỏi

"Thứ các người vừa uống nó sẽ khiến các người nổ tung mà chết sau nửa giờ nữa"

"Ngươi...."

"( Sợ) Tam tỷ, tỷ tha cho ta đi, tất cả là Nhị tỷ bảo ta làm, ta không biết gì hết" Tiêu Vân Nhi nói

"Tiêu Vân Nhi, ngươi...đồ vô dụng"

"Tam tỷ, tỷ bảo gì ta cũng làm chỉ cần tỷ tha cho ta"

"Gì cũng làm sao?"

"Dạ"

"Vậy ngươi tự tay móc mắt Nhị tỷ ngươi đi"

"Tiêu Nguyệt, người đừng có quá đáng"

"Thì sao?"

"( Run rẩy) Được...được"

Tiêu Vân Nhi đi dần đến chỗ Tiêu Thục Quyên, nói

"Nhị tỷ, tỷ là tỷ tỷ nên bảo vệ muội muội như ta"

"Tiêu Vân Nhi, ngươi đừng có lại đây"

Khi Tiêu Vân Nhi định ra tay thì cô ta mới thấy sợ, cô ta nói

"Tam muội, tha cho ta đi, muội nói gì cũng nghe, tha cho ta đi"

"Dừng lại. Nếu cô đã nói vậy thì ta đương nhiên sẽ tạo cơ hội rồi"

Cô lấy trong người ra một viên thuốc đưa cho hai người đó nói

"Hai người tự tay cho mẫu hậu mình uống đi"

Nghe thấy vậy, họ đều kinh ngạc , Tiêu Vân Nhi nói

"Chuyện này...."

"Sao không làm được à?Vậy thì ta đành phải ra tay với hai người rồi"

"Khoan đã bọn ta làm"Tiêu Thục Quyên nói

"Tiêu Nguyệt, cô ta thật đáng sợ"

Hai người đó đi đến Chu hoàng hậu nói

"Mẫu hậu, người yêu thương bọn ta nhất mà, ta không muốn chết vì vậy người phải chịu thiệt rồi"Tiêu Thục Quyên nói

"Các ngươi....ta yêu thương các ngươi như vậy thế mà bây giờ các ngươi lại đối xử với ta như vậy"

Ngay sau đó, họ đút thuốc cho bà ta, thấy vậy cô nở một cười mãn nguyện, họ đi đến trước mặt cô cả người run rẩy nói

"Bọn ta đã làm rồi"Tiêu Thục Quyên nói

"Tốt lắm. Đây là thuốc giải"

Họ lấy thuốc uống ngay lập tức, sau khi uống xong họ thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô nói

"Đây chỉ là thuốc giải tạm thời thôi, không thể giải độc hoàn toàn được, cứ 3 tháng phải uống một lần, nếu như bỏ lỡ thì có uống bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng"

Tiêu Thục Quyên nghe thấy, run rẩy khẽ liếc nhìn cô

"Cô ta muốn khống chế mình"

"Hiểu chứ?"

"Bây giờ muội muốn thế nào?"

"Nghe theo lệnh của ta, nếu còn dám giở trò thì kết cục tự hiểu"

"Được"

Ngay sau đó, cô đi đến gần Chu hoàng hậu nói

"Thấy thế nào? Cảm giác bị người mình yêu thương nhất phản bội cảm giác ra sao hả?"

"Ngươi...ta có chết cũng không tha cho ngươi"

"Ồ, vậy sao? Nhưng ta sẽ không để bà chết đâu.Những gì bà gây ra cho mẫu thân ta, ta sẽ khiến bà chịu gấp 10 lần"

"Mày giống mẫu thân mày đều là tiện nhân"

"Ha. Cái miệng này, cũng nên im lặng rồi"

Cô đâm cây trâm vào cổ bà ta, ngay sau đó bà ta không thể nói được nữa, trở thành một người câm. Cô nhìn sang phía hai cô công chúa đó nói

"Đưa bà ta về đi. Ai hỏi thì nói cho hợp lý vào"

"( Sợ hãi) Dạ"

Khi họ rời đi, Cửu vương mỉm cười đi đến bên cạnh cô nói

"Màn kịch hay lắm Nguyệt Nhi"

"Ừ"

Cô nhìn lên trời cao nói

" Mẫu thân cuối cùng con cũng trả thù cho người rồi"

"Tam Tử, Tử Nhan, dọn dẹp nơi này đi"

"Dạ Vương gia"

"Trong thời gian này nàng đến ở điện của ta đi "

"Được".