Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 48



Những ngày sau đó, ngày nào ông ta cũng phải chịu những cơn đơn đau ngày ngày dày vò, do sự đau đớn liên tiếp khiến ông ta không thể làm gì cô, những ngày đó kéo dài 7 ngày liền, đến ngày thứ 8 cô không tiếp tục diễn nữa, cô gọi Dung Khang Nam và Cửu vương đến căn phòng này, sau khi họ đến, cô ngồi xuống cạnh giường ông ta vẻ mặt nở ra nụ cười nham hiểm, cô hỏi

"Giáo chủ, thấy thế nào hả? Đau lắm đúng không?"

Ông ta trong vẻ mặt đau đớn, cô gắng ngồi dậy, ông ta nhìn họ rồi nói

"Mấy người cấu kết với nhau hãm hại ta"

"Đúng, nhưng mà ông biết muộn quá rồi bây giờ ông đến nâng cái chén lên còn không xong thì làm được gì chứ?"

"Các ngươi....."

Dung Khang Nam đi đến, ánh mắt đầy thù hận nhìn hắn, nói

"Đây là cái giá mà ngươi phải trả khi đã hại phụ thân ta"

"Hahaa, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, ta chết thì ngươi đừng hòng sống được, ngươi quên rằng lúc ở động băng ta ngươi đã uống gì sao"

Cô bỗng cười lên, vẻ mặt giễu cợt nhìn ông ta, nói

"Khiến ông thất vọng rồi, ta đã giúp hắn giải lâu rồi, cái loại độc bình thường đó làm sao làm khó được ta"

"Ngươi rốc cuộc là ai?"

"Ông không cần phải biết, bây giờ ông nên lo cho bản thân đi, đưa ông ta đi"

Mấy người đưa ông ta đến đại sảnh rồi cho triệu tập tất cả các môn hạ của Hắc Độc Giáo đến đó, lúc họ đến nơi thấy Giáo chủ của mình đã bị mấy người bắt quỳ ở đó thì rất kinh ngạc, lúc này cô đi đến ngồi lên chiếc ghế Giáo chủ nhìn xuống bọn họ, lúc này một môn hạ đứng ra hỏi

"Mấy người là ai? Sao dám bắt Giáo chủ của bọn ta?"

"Ta là ai sao? Họ Tiêu tên Dạ, Tiêu Dạ"1

Nghe thấy cái tên này Dung Khang Nam có chút bất ngờ

"Không phải hắn ta tên Dạ Tiêu sao?"Cô ta lừa mình sao?"

Nghe thấy cái tên này, bên dưới đều ngơ ngác, họ đã nghe danh của cô rất lâu rồi, cô nhìn thẳng và hỏi

"Ta hỏi các người, các người biết Giáo chủ đời trước vì sao chết không?"

"Không phải chết vì bệnh sao?"

"Ồ, bệnh à?"

Dung Khang Nam đứng ra, đi xuống gần đến bọn họ, nói

"Còn nhớ ta không?"

Họ đứng hình một lát, họ đều không hiểu chuyện gì, lúc này một môn hạ hét lớn

"Đó là Thiếu chủ, là con trai của Dung Dược, Dung Giáo chủ"

Nghe thấy vậy mọi người đều kinh ngạc nhìn Dung Khang Nam, lúc này môn hạ đó lại nói

"Thiếu chủ, không phải người đã mất tích mấy năm trước sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"

"Ta vẫn luôn ở trong giáo nhưng bị ông ta nhốt dưới mật thất băng ở hoa viên và ông ta cũng là người hãm hại phụ thân ta rồi cướp đi ngôi vị của ông ấy"

Những môn hạ rất kinh ngạc, họ bàn tán xôn xao, cô đứng dậy,nói lớn

"Bây giờ hắn chính là Giáo chủ của Hắc Độc Giáo này, các ngươi ai có ý kiến gì không?"

Họ im lặng một lúc rồi đồng thanh đồng ý, nhìn thấy vậy cô mỉm cười đi xuống gần Hắc Giáo Chủ cũ nói với ông ta

"Cảm giác thế nào? Kế hoạch ngươi hao tâm tổn trí bày ra gần đạt được thì bị phá hủy chắc là khó chịu lắm"

Ông ta dùng ánh mắt căm thù nhìn cô,nói

"Ta sống bao lâu nay gặp bao nhiêu người nhưng không ngờ ta lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa tính kế, nhưng ta có một thắc mắc ngươi làm thế nào để hạ độc ta rõ dàng ta đã kiểm tra rất kỹ"

"Ha. Ông còn nhớ cuốn sổ ông lấy từ Dung Khang Nam không? Ta đã hạ độc vào nó rồi, nếu như một mình nó đúng là không thể nào phát ra độc được chỉ khi có một thứ khác đi vào từ máu của ông thì nó mới thành một loại độc hoàn chỉnh"

"Kim châm"

"Thông minh. Lý do ta không lấy mạng ông ngay là vì muốn nếm thử cảm giác dày vò"

"Ngươi.....thật độc ác"

"Đâu có so với việc lấy người khác ngâm làm thuốc thì còn kém xa"

"Ngâm người? Là sao Tiêu Dạ?"Dung Khang Nam hỏi

"Ngươi đến căn phòng nhỏ phía đông thì khác hiểu"

"Được"

"Mang ông ta đi đi, ta không muốn nhìn thấy ông ta nữa"

"Được,mang đi nhốt vào mật thất băng"

Mấy môn hạ mang ông ta đi, lúc này cô nói với Dung Khang Nam

"Ta giúp ngươi lấy lại thứ thuộc về ngươi rồi, bây giờ ta có một yêu cầu"

"Người nói đi"

"Ngươi tìm cho ta 6 người đã tham gia vào vụ cướp phát trường đầu mùa xuân"

"Ngươi tìm họ làm gì? Ngươi là người của triều đình sao?"

"Có thể coi là vậy"

"Được một ngày sau ta sẽ cho mang người đến cho ngươi nói'

"Được, đừng có làm ta thất vọng"

Nói xong cô và Cửu vương rời đi.

__________

Một ngày nhanh chóng qua đi, hai người đến tìm Dung Khang Nam,lúc này 6 người đó cũng đã được chói ở đại sảnh, hai người đi đến trước mặt bọn chúng nở một nụ cười, lúc này Dung Khang Nam nói

"Người ngươi cần"

"Chắc là chúng chứ?"

"Ừ"

Cô quay người rồi nhìn chằm chằm vào chúng,hỏi

"Người các ngươi cứu về đâu?"

"Người nào? Ta không hiểu ngươi nói gì cả"

"Vậy à?"

Cô xoay người đi đến lấy thanh kiếm của Cửu vương, đúng lúc này Cửu vương lấy lại ghé vào tai cô nói nhỏ

"Để ta, sao có thể để nàng đích thân ra tay giết đám sâu bọ này được"

Cô nhìn Cửu vương mỉm cười, cửu vương đi đến một đao giết chết một trong số chúng, bây giờ chỉ còn 5 người, cô lại hỏi

"Nói hay không nói"

Bọn chúng vẫn im lặng, Cửu vương lúc này lại tiếp tục giết thêm một người nữa, mấy người xung quanh nhìn thấy thì rất kinh ngạc, bọn chúng lại tiếp tục im lặng, Cửu vương thấy thế thì lại tiếp tục giơ cây kiếm trong tay lên, nhìn thấy vậy tên cứng đầu hồi nãy nói

"Ta nói...Hắn được bọn ta giấu ở ngôi miếu nhỏ gần đây"

Cô nhìn bọn chúng mỉm cười, cô nhìn Dung Khang Nam nói

"Làm phiền Dung giáo chủ sai người đưa hắn về đây rùm ta"

"Được"

_____________

Một lát sau, họ đưa Tam vương vào đại sảnh còn có một nữ nhân, hai người vừa nhìn đã nhận ra bà ta là Thục phi, sau khi đưa họ vào, bà ta nói

"Ta đã đưa ngân lượng cho các ngươi rồi mà các người còn muốn gì nữa"

Cô mỉm cười bước xuống đứng trước mặt bà ta nhìn bà ta, cô nói

"Lâu rồi không gặp"

Bà ta tỏ ra khó hiểu nhìn cô, lúc này Cửu vương bước đến cạnh cô hai người cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt để lộ ra khuân mặt thật, nhìn thấy hai người bà ta rất ngạc nhiên, bà ta nói

"Hoàng Thiên, Tiêu Nguyệt là các người"

"Nhận ra rồi à? Thế nào nhìn con trai mình như vậy đau lắm đúng không?"

"Ngươi đã làm gì Lãnh Nhi"

"Chỉ là cho hắn nếm thử chút độc thôi"

"Ngươi...nó đã thành thế này rồi ngươi tha cho nó đi,ta cầu xin ngươi"

"Tha sao? ( Tức giận) Bà có nhớ những gì hắn làm với Thiên không? Không nhớ phải không? Chàng ấy trúng hàn độc chịu dày vò suốt bao nhiêu năm cũng là do con trai bà cấu kết với địch hãm hại chàng ấy, chàng ấy như vậy mà mấy người vẫn không buông tha năm lần bảy lượt tìm cách hại chàng ấy, còn một chút nữa là hại nhị ca người mà chàng ấy quan tâm mất mạng, bà nói xem ta nên tha cho hắn sao?"

"Ngươi....vẫn không buông tha cho Lãnh Nhi sao?"

"Phải"

"Vậy thì....."

Bà ta cầm cây trâm trong tay lên đâm về phía cô,nói

"Ta sẽ các người, đồ nữ nhân độc ác"

Cô đứng nhìn bà ta tới gần, ngay sau đó Cửu vương vung cây kiếm trong tay lên chém đứt cánh tay phải của bà ta, bà ta kêu gào trong đau đớn, máu chảy xuống như thác, lúc này ánh mắt của Cửu vương bỗng trở nên đáng sợ, hắn nhìn bà ta rồi từ từ đi đến gần, nói

"Dám hại nàng ấy....chết"

Cô đi đến nắm lấy tay Cửu vương làm Cửu vương bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn bà ta vẫn không nguôi đi sự tức giận, hắn nói

"Đưa bà ta đi, đừng để mất thứ này làm Vương phi bổn vương nhìn thấy"

Cô nhìn Cửu vương vẻ mặt dịu dàng nói

"Về kinh thôi"

Cửu vương xoa nhẹ vào đầu cô rồi nói

"Ừ, về nhà thôi"

Đúng lúc này, Dung Khang Nam bước xuống, hắn định đến gần cô nhưng chưa đến được gần thì Cửu vương ngăn lại, Cửu vương nhìn hắn vẻ mặt khó chịu, nói

"Đứng đó"

Cô thấy thì liền hỏi hắn

"Còn chuyện gì sao?"

"Ngươi là nữ nhân?"

"Phải"

"Vậy đây là....?"

"Đây là phu quân của ta Hoàng Thiên, Cửu vương gia Thiên quốc"

"( Bất ngờ) Ngươi..."

Cửu vương chắn trước mặt cô, dùng ánh mắt tử thần nhìn hắn,nói

"Dung Giáo chủ, còn chuyện gì nói với Vương phi của bổn vương sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Cửu vương như vậy, hắn có chút sợ hãi, hắn lùi về mấy bước rồi nói

"Cửu vương phi, nếu sau này có chuyện gì cần bọn ta giúp thì cứ nói bọn ta luôn sẵn sàng"

"Được thôi"

Một lúc sau, mấy người cùng với môn hạ của Hắc Độc Giáo cùng áp giải Tam vương và Thục phi về kinh thành.