Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta

Chương 7: Ban hôn



"-Thần đệ, đệ có gì muốn tấu lên trẫm vậy? "

'- Bẩm hoàng huynh, mối hôn sự của đệ do hoàng huynh ban hôn, nay nàng ấy thoát nạn, bình an trở về.Mong hoàng huynh ra chiếu chí cử hành lại đại hôn cho thần đệ.''

Hắn ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tại sao cái tên Thần Vương này cứ bám lấy ta vậy? Lại còn xin hoàng thượng ban hôn lại? Ta vẫn chưa muốn chấm dứt cái cuộc sống ung dung tự tại này đâu. Nàng có chút e sợ trong lòng.

" Được! Ta chấp thuận. Trẫm tuyên chỉ mười ngày sau cử hành đại hôn cho Thần Vương và nhị tiểu thư thừa tướng Trương Sơ Nhiễm. Không còn chuyện gì nữa thì bãi triều! ".

Hoàng thượng vậy mà cũng chấp thuận cho Thần Vương được như ý.

" Thần đệ cảm tạ long ân hoàng thượng "!

Hắn ta vừa cúi người khấu tạ, nhưng ánh mắt lại hướng sang nàng, có vài phần đắc ý.

Nàng cũng chỉ biết miễn cưỡng mà nhận lấy hôn sự này. Haizzz, thế là ta sắp phải lấy chồng thật rồi. Mà tính ra có thể rời được phủ thừa tướng cũng tốt, còn về tên Thần Vương này, về sau sẽ tìm cách để hưu thư với hắn. Nàng thở dài, ngao ngán.

Vừa trở về phủ, lão thừa tướng lại bắt đầu la mắng:

" Nghịch nữ ngu dốt! Ngươi hại di nương và tỷ tỷ của ngươi, ngươi đúng là sao chổi! "

" Cha! Là họ tự rước họa vào thân, ăn nói loạn ngôn, đả kích đến hoàng thượng, nữ nhi đâu có can hệ?

Nàng từ tốn đáp trả, sắc mặt không chút biểu cảm.

À mà còn có....

Nàng xoay người lại nhìn phụ thân.

"-Ngày mai,ta muốn thấy những đồ vật di nương và tỷ tỷ từng mượn của ta ở trong phòng này.Cả số nữ trang mà mẫu thân để lại cho ta nữa. Nếu không có,nữ nhi e rằng... hoàng thượng biết được điều này, sẽ không hay đâu! ".

" Ngươi!!!! " Hắn chỉ tay vào Sơ Nhiễm tức giận, nhưng rồi lại phải nhịn vì nàng sắp trở thành Thần Vương Phi. Lão thừa tướng chỉ có thể câm nín mà rời đi.

Ngày hôm sau, Thần Vương tìm tới phủ thừa tướng. An Bình hớt hải chạy vào báo tin:

" Tiểu thư! tiểu thư! người mau đến sảnh đi, Thần Vương đến tìm người! "

Nàng nghe xong bình thản ngồi chải tóc, có vẻ không để tâm.

" Ngươi nói Thần Vương hãy đợi đi. Chỉ Thần Vương thôi, có cần lộ vẻ gấp gáp vậy không?".

"- Nhưng mà.. tiểu thư.."

An Bích chưa dứt lời thì đàng sau truyền ra tiếng nói của một nam nhân.

"- Không cần nữa! Ta đến tận đây rồi."

Nhìn Thần Vương ung dung đi đến, nhàn nhã ngồi trên ghế rót trà, nàng liền nói:

" Vương gia, người vào khuê phòng của nữ nhi coi bộ không được hay cho lắm đâu!".

'' Ngươi sớm muộn cũng là Vương Phi của ta, ta đến đây có gì không phải lí? Hay là ngươi cảm thấy bổn vương không xứng với ngươi? "

Hắn ta liếc sang nàng.

" Ha ha.. Vương gia nói gì vậy? Ai dám nói ngài không xứng chứ!".

Một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tuyệt sắc mĩ nhân.

Ta nào dám nói hắn không xứng. Hắn sẽ đem ta băm ra cho cá tai tượng ăn mất. Người hoàng thất nào đâu để bị khi dễ.

" Ngài đến đây làm gì?".

Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thần Vương, khuôn mặt có chút đanh đá. Tuy nhiên hắn lại thấy khá đáng yêu. Thần Vương chậm rãi nói.

" Ngươi còn nhớ lời bổn Vương chứ? Ta đã nói với ngươi chúng ta sẽ gặp lại mà. "

Hắn ta bình thản nhấp một ngụm trà.

" - Vương gia, ngài có ý gì đây? Ngài thiếu gì mĩ nhân sao cứ đòi phải kết hôn cùng ta chứ?''.

Nàng không nhịn được mà nói thẳng.

"- Ta muốn xem thử nữ nhân nói không cần tiền, không cần sắc như ngươi, cần cái gì?".

"-Vương gia! Ngài không nên thù dai như vậy. Ngày đó ta gặp ngài cũng đã cứu ngài rồi. Ta giúp ngài không phải là vì muốn lợi lộc, mà là tạo phúc đức cho bản thân, không cần phải có can hệ. Nên ta từ chối cho ngài biết về ta.Ta cũng không biết ngài là Thần Vương, mong ngài hiểu cho."

" Được, ta đã rõ rồi!. " Hắn cũng liền đáp trả.

" Vậy ta với ngài hoà, ngài sẽ nói hoàng thượng bãi bỏ hôn sự chứ?".

" - Không thể! ".Hắn ta chỉ trả lời đúng một chữ, sắc mặt rất thản nhiên.

" Tại sao chứ? Ta và ngài đâu có tình yêu? Hôn nhân không có tình yêu thì có khác nào là vực thẳm! ".

Nàng tức giận túm lấy cổ áo hắn, nhưng hắn cũng không đẩy ra mà nhìn thẳng vào mắt nàng.

"- Hôn sự của hoàng thất chính là vậy.Mẫu phi của ta và mẫu thân của nàng từng là tỷ muội thân thiết.Chính gì thế mà chúng ta được hứa hôn với nhau. "

" Người cổ đại các ngươi thật hồ đồ! yêu đương là do bản thân mỗi người tự quyết, đã là sự xếp đặt thì không bao giờ có hạnh phúc.

Nàng buông cổ áo hắn ra thật mạnh. Dù nàng trước giờ chưa từng yêu ai cả. Nhưng nàng luôn ngưỡng mộ mối tình của cha mẹ nàng khi còn sống ở thời hiện đại. Dù cha nàng là một công nhân nghèo khó, nhưng mẹ của nàng đã chấp nhận từ bỏ danh phận hào môn mà về với cha nàng. Hai người vượt qua cản trở của hai bên gia đình mà sinh sống hạnh phúc với nhau. Nàng cũng mơ ước nếu kết hôn, mình cũng sẽ lựa chọn nghe theo trái tim mách bảo.Tình yêu là sự thiêng liêng của cảm xúc.