Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 107: Ngươi muốn ai chết?



Trước khi Cơ Vô Song bị Thích Vy chọc tức điên lên, nàng tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ rằng con trai ngươi bị đánh như thế là rất thê thảm sao, ha ha, đó chỉ là những biếu hiện mà ngươi có thể thấy được, ngươi nghĩ rằng Cẩm Dương nhà ta không bị tổn thương sao? Cấm Dương giơ cánh tay lên cho nàng ta xem!”

Không phải là nó cũng thê thảm sao? Ai không thế thảm chứ!

Thích Cẩm Dương ngoan ngoãn tiến lên một bước, xẳn hai ống tay áo lên trước mặt Cơ Vô Song và những người khác trong vương phủ…

“Shhh”. Rất nhiều người hầu và thị vệ trong vương phủ đều xuýt xoa lên một tiếng.

Chỉ thấy trên cánh tay Thích Cẩm Dương có năm sáu vết bầm tím, mỗi vết đều to bằng nắm tay, lúc này trông vết thương đó đã tím tái rồi, giống như đã từng bị người khác đánh một trận rất tàn nhẵn, khiến người ta trỏng thấy thôi là đã vô cùng đau lòng.

Ngay cả Từ Trạch Lương nãy giờ vần đang trốn sau lưng Cơ Vô Song nhìn thấy cũng hoảng sợ, không ngờ mình lại đánh người ta thê thảm như vậy, trên mặt vô thức mà lộ ra vẻ áy náy.

Mọi người đều chú ý tới phản ứng của Từ Trạch Lương, làm sao có thể không biết vết thương trên người tiếu điện hạ là do đứa bé này gây ra, trong lòng ai nấy đều tràn đầy sự căm phẫn, thậm chí có người còn mạnh dạn thẳng thắn nói.

“Còn nói là tiểu điện hạ của chúng ta là đánh cậu ta, rõ ràng là Lương công tử ra tay còn tàn nhẫn hơn, vết thương này cỡ này thì e rằng dưỡng thương mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã khỏi”.

‘Thật ra, nhìn dáng người của Lương công tử là có thế biết được, chênh lệch quá lớn so với tiểu điện hạ nhà chúng ta, nhìn thoáng qua cũng biết là ai bắt nạt ai

“Từ lâu ta đã nghe nói rằng ở trong học viện, Lương công tử chuyên nghịch ngợm, ngang ngược không chịu nghe giảng, là thật rồi!”

“Liệu nó có để lại vết nội thương nào không? Nhìn mà khiến người ta đau lòng quá!”

“Lương công tử tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như vậy, chuyện này thật đúng là…”. Có thế coi chuyện này liên quan đến cách giáo dục của Trưởng công chúa không?

Những lời bàn tán của đám hạ nhân này giống như chậu phân mà trước đó Cơ Vô Song hất vào người Thích Cẩm Dương bây giờ lại đổ ngược vào người nàng ta, khiến Cơ Vô Song tức giận tím mặt, khuôn miệng giật giật không ngừng, nhất thời không biết phải nói thế nào.

Đám hạ nhân này mà cũng dám….

Thích Cẩm Dương cảm thấy có thể đổ thêm dầu vào lửa, cậu lại xẳn ống quần lên, cho bọn họ thấy vết bầm tím còn nghiêm trọng hơn vết bầm tím trên cánh tay.

Quả nhiên, mấy thị nữ dễ mềm lòng đều thương xót đến mức nước mắt lưng tròng.

Sắc mặt Thích Vỵ lạnh lùng, nàng nhìn Cơ Vô Song rồi nói: “Ta nhịn nhục không đến làm loạn tại phủ Trưởng công chúa giống như ngươi là vì muốn giữ thể diện cho Vương gia!”, Chẳng phải đang so xem ai thê thảm hơn sao, cho rằng người ta không biết à?

Nơi này là sân nhà của nàng, thế nên, nàng không tin Cơ Vô Song có thể làm gì được ở đây.

Cơ Vô Song bị vài câu nói của Thích Vy chọc tức đến suýt phát điên, nàng ta sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ phải chịu cảnh tức giận, bực bội đến thế? Không cần biết có lý hay không có lý, bây giờ nàng ta chỉ muốn xé toạc cái miệng của Thích Vy ra, để cho đối phương không thế thốt ra những lời thách thức quyền uy của Trưởng công chúa nàng ta được nữa.

Nghĩ như vậy, quả nhiên nàng ta cũng làm như vậy, nàng ta hoàn toàn mặc kệ đám người ở vương phủ đang kinh hãi thế nào, chiếc roi dài trong tay vừa được buông xuống chưa lâu giờ lại được vung lên, hơn nữa đối phương mục tiêu lần này là ‘gót chân Asin’ của Thích Vy – Thích Cẩm Dương!

“Tiểu điện hạ, cẩn thận!”

“Không được…!”

“A.J”

Thích Vy kéo Thích Cẩm Dương ra phía sau lưng nàng, còn nàng thì lại bình tĩnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt nàng nhìn Cơ Vô Song như thể đang nhìn một tên hề.

Cơ Vô Song còn tưởng rằng nàng bị dọa sợ tới mức không thế động đậy, nàng ta tưởng tượng cảnh hai mẹ con kia máu me đầm đìa tại chỗ thì trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.

Tuy nhiên, khi một bóng người đột nhiên bay vụt ra từ phía sau Thích Vy, chặn lấy cây roi dài của nàng ta một cách nhanh chóng và chính xác, vẻ đắc hả hê trên gương mặt của nàng ta lập tức biến mất, gương mặt cứng đờ.

IIIII

Vốn dĩ, Hình Tranh muốn xông tới ngăn Trường công chúa, nhưng khi thấy có người xuất hiện thì hẳn ta liền dừng lại, cho rằng CUỐI cùng Vương gia cũng đã xuất hiện rồi.

Mọi người trong vương phủ còn theo bản năng cho rằng đó là Vương gia, nhưng đến khi mọi người mô mắt ra nhìn kỹ lại một lượt, ồ, dáng người này rõ ràng là một người phụ nữ!

Có ngươi nhận ra thân phận của người này, đây chẳng phải là nha hoàn Nam Tinh hay theo bên cạnh vương phi sao?

Chỉ thấy Nam Tinh nắm lấy cây roi dài của Trướng công chúa bằng tay không rồi ném mạnh nó về phía sau, sức lực mạnh đến mức khiến Trưởng công chúa loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, sau khi bị Nam Tinh chọc cho tức điên lên, Trướng công chúa bèn vung cây roi dài về phía Nam Tinh.

Nam Tinh chạy qua khoảng giữa khe hở của roi dài một cách điêu luyện, thậm chí còn cố ý nhảy về phía đám thị vệ do Trướng công chúa dẫn tới, giẫm lên vai bọn họ đi lại tự do thoải mái, cũng khiến cho bọn họ hứng chịu vài đòn roi lên người, dẫn đến một màn kêu la thâm thiết.