Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 147: Tra ra thủ phạm



Sau khi Cơ Vấn Thiên nghe cổ quản gia bấm báo lại thì sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, trên người bộc phát ra khí thế dọa người khiến cho ngay cả quản gia cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Đã lâu lắm rồi vương gia mới tức giận như vậy.

“Tra!”, giọng nói chém đinh chặt sắt tràn đầy lãnh khốc vang lên: “Là kẻ nào dám động vào của hồi môn của vương phi, tất cả những người trong vương phủ có liên quan đều bắt hết ra đây cho ta”.

Cổ quản gia nghiêm nghị nói: “Vâng!”

Chờ CỔ quản gia lui xuống, Cơ Vấn Thiên trầm mặc ngồi một lát, mới đi tới hiệu thuốc.

Đến nơi, còn chưa kịp đi vào thì hắn đã nghe thấy tiếng Cơ Tiểu Dương hôm nay được nghỉ lễ đang nổi trận lôi đình mắng: “Rốt cuộc là kẻ nào dám lấy đồ của chúng ta? Ngay cả tiền của mẹ con chúng ta mà cũng dám lấy, đúng là to gan lớn mật. Ta nguyền rủa kẻ đó cả đời không nhà ở, không có cơm ăn! Hừ! Không được, mẹ, mẹ mau chuẩn bị thêm chút phấn ăn mòn cùng thuốc câm, chờ phụ vương điều tra ra những kẻ đó thì chúng ta biến chúng thành kẻ câm hết!”

Cơ Vấn Thiên: “…”

“Chậc, cũng không biết phụ vương quản lý vương phủ như thế nào, để cho người ta lấy hết của hồi môn của

vương phi đi ngay trước mũi mà cũng không biết, rốt cuộc ông ấy có thành tâm hợp tác với mẹ hay không vậy?

Nếu đã không có thành ý thì chúng ta cứ đi thôi! Từ bỏ cây cổ thụ xiêu vẹo này, ngoài kia vẫn còn có một khu rừng lớn đang chờ chúng ta!”

Cơ Vấn Thiên:

“Nếu như tin tức bị truyền ra bên ngoài rằng đường đường là vương phi mà cũng không giữ được của hồi môn, để cho quỷ trong nhà trộm mất thì mặt mũi của Dục vương phủ cũng chẳng còn!”

Cơ Vấn Thiên:

Hắn không biết Dục vương phủ có mất mặt hay không, hắn chỉ biết Dục vương phủ không thế thiếu vương phi.

Sợ Cơ cấm Dương sẽ nói ra càng nhiều lời làm cho hắn đau đầu, Cơ Vấn Thiên bèn ra vẻ tạo một ít tiếng vang, quả nhiên bên trong trong nháy mắt đã an tĩnh lại.

Cơ Vấn Thiên lúc này mới đấy cửa đi vào.

Cơ Tiểu Dương lúc nãy còn khí thế kiêu ngạo, vừa nhìn thấy Cơ Vấn Thiên liền lập tức thay lời, giọng nói tràn ngập sự ấm ức: “Phụ vương! Người phải làm chủ cho mẹ con!”

Cơ Vấn Thiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của con trai thì thầm than một câu: đứa nhỏ này thật sự cỏ tài

Hắn lại liếc nhìn Thích Vy, người từ nãy đến giờ vẫn không hé răng phàn nàn nửa lời, lại phát hiện sự việc khiến

cho người ta tức giận như vậy lại không khiến cho nàng biến đổi sắc mặt, nàng vẫn đang nhàn nhã phối thuốc.

Cơ Vấn Thiên nhướng mày, nàng không tức giận sao?

“Phụ vương!”, Cơ Tiểu Dương lại bất mãn kêu một tiếng.

Cơ Vấn Thiên đưa tay xoa đầu cậu bé, sau khi khiến cho đầu tóc của cậu bé bị rối lên hết thì mới nói: “Yên tâm, chỉ cần tra ra được kẻ trộm là al thì ta nhất định sẽ nghiêm trị, tuyệt đối không tha”.

Cơ Tiểu Dương nghiêm túc nói: “Cho dù đối phương có thể là thân tín của người, hoặc là sau lưng kẻ đó có chỗ dựa vững chắc, thì người cũng sẽ nghiêm trị sao?”

Cơ Vấn Thiên: “…Tâm phúc của ta sẽ không làm ra chuyện như vậy”.

Về phần có người làm chỗ dựa vững chắc: “Bất luận là kẻ nào thì cũng không thế động vào uy nghi của nữ chủ nhân vương phủ”.

Một câu nói tựa như tùy ý nhưng lại vô cùng chắc chắn, Thích Vy làm bộ nghiêm túc phối thuốc, lúc này mới buông đồ trong tay xuống quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt vẫn có chút thản nhiên: “Vậy thì ta sẽ chờ, nếu kết quả không như ý, ngươi không thế ra tay được thì ta sẽ tự mình ra tay”.

Cơ Vấn Thiên cũng nhìn nàng nói: “Được”.

Chuyện này vốn cũng là do hắn sơ suất, năm đó hắn không hề có cảm giác gì đối với vương phi của mình, thậm chí bởi vì có thái hậu nhúng tay vào hôn sự cho nên mâu thuẫn của hắn cũng không nhỏ, chuyện của hồi môn của nàng có ở đây hay không hắn cũng chưa từng để ý, bây giờ xảy ra chuyện, hắn tất nhiên phải chịu trách nhiệm vì sơ suất năm xưa, đòi công bằng cho nàng.

Trước kia Thích Vy tự mình chỉnh đốn thị thiếp trong hậu viện, có thế nói là nàng thực hiện quyền lợi làm đương gia chủ mẫu, tự lập uy cho mình để đứng vững ờ vương phủ, mà lần này chính là lần đầu tiên hắn vì vương phi nàng mà ra mặt.

Cơ Vấn Thiên nói được làm được, kết quả chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày đã điều tra ra, trên thực tế chuyện này cũng không khó điều tra, ngay cả ám vệ hắn cũng xuất động, còn có thể bắt không được mấy tên tay chân không sạch sẽ kia sao?

Buổi chiều, Thích Vy vừa mới chợp mắt ngủ thì đã bị cổ quản gia gọi ra ngoài chủ viện, trong viện đang có mấy hạ nhân sắc mặt trắng bệch quỳ run rẩy.

Thích Vy ngáp một cái, nhìn kỹ liền phát hiện trong số đó có một người nhìn rất quen mắt, cấn thận hồi tưởng một lúc mới nhớ người này chính là người phụ trách quản lý nhà kho bên cạnh, nghe nói là cháu hay chắt gì đó của quản sự.

Ngoại trừ mấy hạ nhân ra thì Thích Vy còn nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, nàng giật giật khóe môi nhìn về phía hai nữ tử thần sắc bất an kia, nói: “Đảy không phải là lao công số 1 và số 2 của ta sao? Quả nhiên chuyện này cũng có công lao của hậu viện”.