Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 190: Ai dám cướp



Khi Phó Ván Thi và Lục Thanh Sương không hề chuẩn bị, Thích Vy nói ra lời khiến mọi người kinh ngạc: “Sờ đĩ phiền hà như vậy, suy cho cùng, chẳng phải là vì bệnh tim của cô sao, chỉ cần trị khỏi bệnh, việc hôn nhản sẽ không thành vấn đề nữa?”

Phó Vân Thi mới đầu còn chưa phán ứng lại, ủ rũ nói: “Người của Thái y viện nói không thế trị khỏi, có thế sống thêm một năm là một năm, ta căn bản không dám nghĩ đến cỏ ngày có thể trị khỏi… Hử?”

Nói đến đoạn sau, Phó Vân Thi chú ý đến nụ cười trẽn mặt Thích Vy, mới dường như ý thức được điều gì, cả người bật dậy từ chỗ ngồi: “Cô, cô có thế giúp ta chữa khỏi bệnh sao?”

Thích Vy không hề úp mớ, gật đầu một cách rất chác chân: “Đương nhiên là có thế”.

“Thật sao?”. Lúc này quả thật là cá Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương đồng thanh, người sau cũng kích động trợn tròn cả mat.

Thích Vy: ‘Ta sẽ không lấy loại chuyện này ra đế nói đùa”. Chuyện liên quan đến chung thân đại sự của bạn bè, dù thế nào nàng cũng phải cố một chút.

“Thực ra, cho dù không có chuyện Tĩnh An Hầu phú đòi xem mắt, ta cũng định tìm thời gian nói chuyện với Thi Thi về việc chữa bệnh, lúc trước ta từng bât mạch cho cô, đã hiếu đại khái tình trạng cơ thế của cô, ta không dám nói cỏ thế giúp cô hồi phục tới mức

không còn bệnh tật hay sống lảu trăm tuổi giống như người khoẻ mạnh khác, nhưng có thể thành thản, sau khi thành thản sinh con đẻ cái cho nửa kia, rồi nhìn con cái lớn lẽn, cưới vợ sinh con, hần là không thành vấn đề”.

“Thật sao?”, Phó Vân Thi bỗng chốc đỏ cả vành mắt, kích động đến mức cơ thế khẽ run lên.

Thích Vy thấy thế vội trấn an nói: “Cỏ đừng kích động quá, cấn thận hưng phấn quá lại tái phát bệnh, vui quá hóa buồn”.

“Ta, ta…”. Phó Vản Thi dùng sức nắm lấy tay Thích Vy, nhất thời cũng không biết nẻn làm gì cho đúng, trong đôi mầt trầm lắng ngày xưa lại phát ra khát vọng sống mãnh liệt và niềm hy vọng vô tận, trông cực kỳ rực rỡ chói mắt, cả người mang đến cho người ta

một cảm giác khác, dường như trong nháy mát bừng lẽn sức sống mới.

Người ta đều nói: Thà sống khố còn hơn chết sướng, cỏ thể tiếp tục sống, ai bằng lòng chết sớm?

Bởi vì nhìn không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, cho nên cũng không thể hiện rõ ra bẽn ngoài, nhưng điều này không cỏ nghĩa là trong lòng nàng ta không khó chịu.

Rõ ràng nàng ta còn có rất nhiều thời gian tươi đẹp, cỏ thế thoả thích hường thụ, nàng ta cũng muốn giống như những người khác, khóc thật to, cười thật lớn chứ không phải lúc nào cũng phải khống chế cảm xúc, không thế phập phồng quá nhiều, đã nhân nại nhiều năm như vậy, trong lòng nàng ta có nỗi uất ức và khố sở vô ngần, không thế đếm nối, nhưng vì không muốn đế

người nhà lo lầng mà từ trước đến nay vẩn ngầm chịu đựng.

Sau vài lần Thích Vy trấn an, Phó Vân Thi mới miền cưỡng bình tĩnh lại, ngồi xuống không ngừng hít thớ sảu, nhưng ánh mầt vần luôn nhìn chằm chằm vào Thích Vy, hy vọng nàng có thế nói thêm những lời khiến bản thân yên tâm hơn.

Thích Vy bất đắc đĩ nói: ‘Tuy rằng ta có thế chữa bệnh cho cô, nhưng dù sao bệnh này của cô cũng là bẩm sinh cỏ từ trong bụng mẹ, không giống những bệnh khác, sẽ cần thời gian chữa trị tương đối dài, mà khoảng thời gian này chắc chắn không chỉ một năm hai năm, nếu cô không muốn chồng mình bị người khác cướp mất thì vẫn phải tự nghĩ cách thuyết phục người nhà, làm cho bẽn Tĩnh An Hầu

phủ thay đối suy nghr.

Nếu không, cho dù hết bệnh, Trần Quý Dương cũng trớ thành chồng của người phụ nữ khác rồi, Phó Vân Thi còn khỏng bị tức chết à?

Phó Vân Thi dùng lực đập xuổng bàn trà, đôi mắt đẹp trừng to, tràn đầy khí thế nói: “Người đàn ông của bổn tiếu thư, al dám cướp? Chỉ cần không còn cơ thế bệnh tật này, ta còn sợ người khác sao?”

Luận gia thế, nàng ta là tiểu thư dòng chính duy nhất của phủ Tướng quân, luận dung mạo, trong toàn bộ giới quý nữ kinh thành này, nàng ta đều được tính là hạng nhất, hạng nhì, chỉ cần không còn vấn đề lớn nhất, nàng ta không tin có kẻ còn dám vượt qua mình mà ngẩp nghé Trần Quý Dương!

Phó Vản Thi càng nghĩ càng kích động, căn bản không thế ngồi yên: “Không được, ta phải mau chỏng về nhà nói tin tốt cho gia gia và bá mẫu mới được!”. Kéo dài thời gian, ngộ nhỡ Tĩnh An Hầu phủ thật sự trao đối thiếp canh với nhà nào, sự việc sẽ phiền phức hơn.

Phó Vân Thi từ đầu tới cuối đều không nghi ngờ lời nói của Thích Vy, càng không lo lẳng chuyện nàng thật sự có thế chữa khỏi cho mình hay không, thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi cụ thế về quá trình trị liệu, chào hỏi xong liền gọi nha hoàn Tân Dao đang bận làm ớ phía trước, vội vội vàng vàng rời khỏi lầu Quốc Sầc Thiên Hương.

Dáng vẻ hùng hùng hố hố này khiến nàng ta không giống người mắc bệnh tim chút nào.

“Cỏ có thai rồi, dạo này cũng nẽn ít đi lại bẽn ngoài thôi”. Thích Vy nói với Lục Thanh Sương: “Trước khi thai ổn định thì yên tâm ớ nhà dưỡng thai đi, Quốc Sẳc Thiên Hương Lảu bẽn này đế Tri Hoạ, còn cả Thanh Đại trông nom là được”.

“Được, ta biết rồi”. Lục Thanh Sương cười gật đầu đồng ý.