Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 198: Được cứu



Đúng lúc này, nàng liếc mắt thấy có người đang bơi về phía mình với tốc độ cực nhanh, mới đầu nàng còn tưởng là một cung nhân, mãi cho đến khi người nọ đến gần, nàng mới hốt hoảng nhận ra… sao lại là cái tên Cơ Vấn Thiên kia chứ?

Hắn đích thân xuống cứu nàng ư?

Thích Vy không dám tin vào mắt mình, nhưng chẳng mấy chốc, lực bám lấy cơ thể nàng đã bị một lực khác mạnh hơn cưỡng chế tách ra, nàng thấy rất rõ hai mắt Cơ Vấn Thiên gần như phun ra lửa, hẳn hung hăng ném Khương ứng Tuyết đã hôn mê vì sặc nước sang một bên.

Nếu không phải miệng đầy nước, Thích Vy suýt nữa đã bật cười rồi.

Nam nhân này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào, vậy mà lại thẳng tay ném mỹ nữ qua một bên, những người khác còn chưa đến, không sợ nàng ta chết đuối hay sao?

Tuy nhiên, nàng phải thừa nhận, Cơ Vấn Thiên quả thật không phải đẹp bình thường đâu!

Lại nói chính nàng, cứu người không được còn suýt bị đuối nước, ngẫm lại đều thấy ức chế, nàng cam đoan từ nay về sau dù có tận mắt nhìn thấy có người rơi xuống nước, nàng cũng sẽ không hấp tấp xuống cứu người.

Nghĩ đến đó, nàng liền muốn duỗi tay về phía Cơ Vấn Thiên, nhưng đáng tiếc bị Khương ứng Tuyết tiêu hao quá nhiều thể lực nên lúc này không nhấc tay lên nổi.

Cơ Vấn Thiên ném Khương ứng Tuyết đi rồi nhanh chóng duỗi tay bắt lấy nàng, nhưng không ngờ bắt hụt, nàng lập tức chìm xuống khiến hắn phát hoảng, không nói hai lời liền lặn xuống, ngay khi người còn chưa hoàn toàn chìm xuống đáy đã nhanh tay ôm lấy nàng vào ngực, dưới chân đạp mạnh.

“Ào ào ào…”, cả hay cùng nhảy lên khỏi mặt nước.

Khi vọt lên khỏi mặt nước, hai người lơ đễnh nhìn vào mắt nhau, bất giác, cả hai đều cảm thấy tim mình đập chệch một nhịp, nhưng ngay sau đó,

Cơ Vấn Thiên nghiến răng chửi ầm lên: “Ai bảo nàng cứu người? Không biết người đuối nước vì mạng sống sẽ bất chấp tất cả à? Vì cứu người mà ngay cả mạng của mình cũng không cần!”

Thích Vy ho khan hai tiếng, rồi cười toét miệng nói: “Sao vậy chứ, ta mới không phải thánh mẫu, chỉ là nhất thời chưa nghĩ đến mà thôi”.

Cơ Vấn Thiên vẫn giận không thể tả, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm lại khó chịu của nàng, tim hắn vô cùng đau đớn, hắn không lãng phí thời gian nữa mà lập tức ôm lấy nàng bơi vào bờ.

Còn về Khương ứng Tuyết, lúc hắn bơi về đã có cung nhân lục tục lội đến mò nàng ta lên, bởi vì cứu trễ nên khó tránh khỏi bị uống một bụng nước, rơi vào hôn mê, nhưng hắn đâu có tâm trí quan tâm đến mấy thứ này? Không tự tay xử lý người dám làm Thích Vy suýt nữa chết đuối đã là nhân từ lắm rồi đấy.

Bên bờ, khi biết người rơi xuống nước là Thích Vy, Thích Bá Hàn thì vô cùng căng thẳng, còn Tạ An Như lại mừng thầm, hận đối phương không sớm chết đuối đi cho xong chuyện, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của Thích cấm Nhã, tim bà ta bất giác thắt lại, chợt có dự cảm không lành.

Lại Bộ Thị Lang thì đang lo lắng cho an nguy của cháu gái mình, chỉ vì một vị khác cùng rơi xuống có thân phận quan trọng hơn nên ông ta không dám thể hiện quá mức, nhất là khi thấy trước khi Dục vương bơi đến, cháu gãy giãy dụa khiến vương phi không cách nào bơi được, lòng ông ta càng thêm sợ hãi.

Cháu gái gặp chuyện không may đương nhiên ông ta sẽ đau lòng, nhưng nếu Dục vương phi vì cứu cháu gái mà xảy ra chuyện thì cả nhà ông ta sẽ gặp tai ương, ông ta tuyệt đối không gánh nổi lửa giận đến từ Thánh thượng và Dục vương.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy hai người không sao, trái tim vốn đã dâng lên tới cổ họng của ông ta mới buông lỏng, vội lau mồ hôi trán, thầm thở phào một hơi.

Cơ Vấn Thiên và Thích Vy vừa lên bờ liền có người đưa quần áo sạch đến, Cơ Vấn Thiên không để tâm bản thân, chỉ lấy một kiện áo choàng do cung nhân đưa đến khoác lên vai Thích Vy, che khuất quần áo bị sũng nước để lộ từng đường cong trên cơ thể nàng, che chắn nàng trong ngực mình.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu lo lắng bước đến hỏi: “Nàng sao rồi? Không sao chứ? Mau đế thái y nhìn xem sao!”

“Mầu phi, người không sao chớ?”, Cơ Tiếu Dương vô cùng lo lắng, cậu chạy đến nắm chặt góc áo choàng của nàng, hốc mắt đỏ lên, hiển nhiên là rất sợ hãi.