Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 20: Ai chiều hư các nàng?



Thích Vy nhoẻn miệng cười: “Vương gia đúng là sảng khoái!”

Tuy nói là nàng không quá để bụng quyền quản gia nhưng dù gì nắm quyền vẫn tốt hơn.

Nàng không ngờ thái độ của Cơ Vấn Thiên lại hào phóng như vậy, nghĩ lại, nàng cũng hiểu ý hắn.

Dù gì Vương phủ cũng thuộc về Cơ Vấn Thiên, nếu nàng muốn làm gì quá đáng, hắn ngăn cản chẳng phải chỉ là chuyện phút mốt thôi sao?

Miễn là nàng không làm tổn hại tới lợi ích của Dục Vương phủ, Cơ Vấn Thiên cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện người khác.

Nể mặt sự biết điều của Cơ Vấn Thiên, Thích Vy cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn, hành động này khiến Cơ Vấn Thiên và Thích Tiểu Dương đồng thời dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.

Thích Vy nhướng mày, ta là người thưởng – phạt công bằng nha!

Ánh mắt Thích Vy lướt qua nha hoàn ngoan ngoãn bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười sâu xa.

“Đây là sổ sách trong vòng năm năm gần đây của Vương phủ và khoản mục chi tiêu của mấy sản nghiệp trong thành và lân cận dưới danh nghĩa Vương gia”. Cổ quản gia ra lệnh cho hai người hầu đặt sổ sách vào một góc phòng thu chi.

Thích Vy nhìn đống sổ sách chất chồng như núi, mặt cứng đờ, hồi lâu mới lau mặt một cái.

“Xem sổ sách của Vương phủ trước đi!”, dù sao số lượng cũng ít hơn một chút.

Thích Vy không vội vã lật xem những mục quá cũ, nàng tìm kiếm phần ghi chép của năm trước tới bây giờ, coi toàn bộ số liệu chi ra của Vương phủ, mắt từ từ nheo lại.

“Cổ quản gia, nghe nói ở hậu viện có không ít thị thiếp, vậy tiền tiêu hàng tháng theo quy định của họ là bao nhiêu, nói luôn cả tiền tiêu của ta nữa”.

Cổ quản gia đáp một cách rõ ràng: “Bẩm Vương phu, theo quy định của luật pháp Đại Ân, thân vương phi có chỉ tiêu là một ngàn hai trăm lượng một năm, trắc phi là sáu trăm lượng, phu nhân ba trăm, thị thiếp chỉ có một trăm hai mươi lượng”.

Nói các khác, mỗi tháng nhóm thị thiếp chỉ được mười lượng.

Vậy trong sổ sách ghi cái quái gì đây?

Trong này ghi một thị thiếp mỗi tháng được chi ra tận một trăm lượng.

Vừa nhìn thì có khoảng hai mươi người được gọi là thị thiếp, tương đương một tháng ít nhất phải chi ra hai ngàn lượng.

Thích Vy bị đám người này chọc tức tới mức bật cười rồi!

Nàng cũng không mặt dày tới mức nghĩ tiền bạc của Vương phủ thuộc sở hữu của mình nhưng trong đó có một phần là của con trai – Tiểu Dương của nàng mà?

Chi phí mà nhóm thị thiếp ăn mặc đi lại ngày thường đều được Vương phủ lo hết, thứ gọi là tiền tiêu chỉ là phát cho các nàng tiêu vặt, rảnh rỗi mua chút ăn vặt hay đồ trang sức gì đó, hơn nữa lễ tết còn cho thêm lì xì, tiền thưởng mỗi năm cũng thêm được khoảng hai, ba trăm lượng bạc là ít nhất, con số cũng không nhỏ.

Nhưng đám người này thì ngon rồi, mỗi tháng một trăm lượng? Khoản này tương đương với một trăm ngàn ở hiện đại.

Ai chiều hư mấy người đó chứ?

Vì Cơ Vấn Thiên không quan tâm chuyện hậu viện nên mới dám không kiêng nể gì như thế sao?

“Cổ quản gia, trong đám thị thiếp này có ai mà ta không thể đụng vào không?”, Thích Vy hỏi thẳng.

Sắc mặt Cổ quản gia trở nên nghiêm túc, ông ta lắc đầu: “Người là Vương phi, chủ nhân của Vương phủ, nếu người muốn trừng trị ai thì tất nhiên là không cần băn khoăn gì!”

Huống chi những thị thiếp kia đều xuất thân từ ca cơ, bán nghệ,… không đáng nhắc tới.

Thích Vy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nếu có gia thế thì sao chỉ được một danh phận thị thiếp? Tệ lắm thì cũng phải là phu nhân.

Nhưng nếu vậy thì dễ giải quyết rồi!

“Cổ quản gia, ngươi đi thông báo cho toàn bộ quản sự trong phủ rằng mọi chi phí ăn mặc của hậu viện sẽ giảm một nửa trong tương lai, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng thế”.

Mấy năm nay Cơ Vấn Thiên luôn ở biên ải đánh giặc, vị Vương phi là nàng lại là thùng rỗng kêu to. Không phải là nàng không đoán ra được việc đám thị thiếp kia đã xây dựng được không ít quan hệ trong phủ nhưng nàng không thích đấu đá với họ cả ngày, thế nên làm dứt điểm một lần luôn.

“Thuận tiện nhắc nhở các quản sự là nếu có ai tìm họ đòi hỏi vượt qua định mức, cứ từ chối tất thảy. Người ở hậu viện có ý kiến thì bảo họ tới tìm ta, ta muốn xem thử sau khi xài phung phí nhiều bạc của Vương phủ như thế, họ còn mặt mũi gì mà đòi lợi dụng tiếp!”

Cổ quản gia vô tình nhận thấy khí thế của Thích Vy đột ngột trở nên cứng rắn, tròng mắt chuyển động, ông ta cung kính cúi đầu: “Lão nô đã rõ, lão nô xin phép đi thông báo ý chỉ của Vương phi!”

Thoảng chốc, quản sự từ trên xuống dưới của Vương phủ đều nhận được lệnh từ cấp trên, trong lòng không khỏi líu lưỡi.

Có vẻ tính cách của vị Vương phi này không hiền lành gì, vừa vào phủ là đã ra oai phủ đầu, đây là quan mới nhậm chức đốt ba đốm lửa*?

*câu này chỉ sự cải cách thay đổi của một quan chức khi mới nhậm chức, nhận việc.

Thái độ mạnh mẽ vang dội như thế, không sợ mọi chuyện sẽ ầm ĩ lên rồi khó giải quyết à?

Nhưng bất kể thế nào, ý bên trên truyền xuống đã rõ ràng, họ là người dưới, trừ việc làm theo thì cũng không còn cách nào khác, vả lại trong lòng họ cũng đang muốn hóng hớt.

Rốt cuộc là bản lĩnh của Vương phi cao hơn, thuận lợi lập uy hay là nhóm thị thiếp đoàn kết đấu tranh tiếp tục làm trời làm đất, giẫm lên đầu Vương phi đây?