Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 23: Làm việc (2)



Cố quản gia lộ ra vẻ tán đồng, còn không đúng sao, trước đây những thị thiếp này đều ỷ vào việc trong phủ không có chủ nhân quản lý, gây ra không ít chuyện khiến ông ta phiền lòng. Lần này có Vương phi, nhìn bản lĩnh của Vương phi chắc có thể áp chế được đám thị thiếp này, để họ không dám làm loạn nữa.

Chỉ là…

“Không biết sau bữa trưa Vương phi định để họ làm gì?”, Cổ quản gia tò mò hỏi.

Thích Vy tỏ ra bí ẩn cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết”.

Cơ Vấn Thiên ra ngoài sau khi ăn bữa sáng với họ, buổi trưa chỉ có hai người Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn. Để tiết kiệm thời gian, Thích Vy bảo nhà bếp nấu cho họ mỗi người một bát mì trộn kết hợp với các nguyên liệu phong phú, nhanh chóng giải quyết bữa trưa.

Thấy thế Cổ quản gia càng cảm thấy Vương phi và tiểu chủ tử rất dễ nuôi, khiến người khác đỡ lo hơn đám thị thiếp ở hậu viện đó.

Sau bữa cơm, Thích Vy cũng thay một bộ đồ thoải mái hơn một chút, còn Thích Cẩm Dương…

“Mẫu thân, người cho con ít tiền tiêu vặt đi”, Thích Cẩm Dương mỉm cười rồi chìa tay về phía nàng, bày ra bộ dạng ham tiền: “Con muốn ra ngoài đi dạo, con đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên đến kinh thành đấy”.

Thích Vy đang làm công tác chuẩn bị bỗng quay đầu lại nhìn nhóc con, nàng cũng không ý kiến gì với việc cậu muốn ra ngoài, họ vừa mới về kinh, chắc không tới mức có kẻ biến thái rình rập ngay đâu nhỉ.

Chỉ là… tiền tiêu vặt?

Thích Vy nhướng mày nói: “Con còn thiếu tiền tiêu vặt à?”

Người ta nói “Con gái thì nuôi theo kiểu nhà giàu, con trai nuôi theo kiểu nhà nghèo”, nhưng nàng nghĩ nếu mình có điều kiện thì cũng nên cho con một điều kiện sống và phát triển thoải mái, không cần phải để nó cảm thấy khổ, thế nên mỗi tháng nàng đều cho Thích Tiểu Dương rất nhiều tiền tiêu vặt, đều là một trăm lượng.

Nhóc con này là một đứa ham tiền, lần nào có bệnh nhân đến, nhóc cũng chạy ra tiếp đón trước, không ít lần nhận được tiền ”tip”, nhóc này tưởng nàng không biết à?

Nàng không tin con trai đã tiêu hết số bạc đó? Chẳng biết là đã để dành được bao nhiêu rồi.

Thích Cẩm Dương tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, chống nạnh nói: “Con đã về đến Vương phủ rồi, sao có thể dùng tiền của mình được chứ? Đương nhiên là phải để phụ vương nuôi rồi, con mới năm tuổi thôi”. Theo lý, đứa trẻ năm tuổi bình thường có thể sở hữu bao nhiêu tiền? Trong tay có vài xu, nhiều lắm cũng chỉ một, hai lượng bạc vụn, thế đã khá khẩm lắm rồi.

Trước đây, lúc mẫu thân khám bệnh cho người ra, Thích Cẩm Dương đã nghe ngóng được, tiền tiêu vặt mỗi tháng của công tử, tiểu thư mười mấy tuổi ở các gia tộc lớn có tận hai, ba mươi lượng bạc.

“Mấy năm nay, không biết đám phụ nữ ăn bám đó đã tiêu hết bao nhiêu bạc của phụ vương rồi, mà con thì lại chẳng tiêu được một xu, bây giờ mới bắt đầu ngửa tay xin tiền là đã chịu thiệt nhiều lắm đấy”, Thích Cẩm Dương mặt đầy vẻ uất ức.

Thích Vy: “…”, nói quá có lý luôn ấy chứ, nàng không phản bác được gì.

“Được thôi!”, Thích Vy bảo Thanh Đại đến nói với Cổ quản gia một tiếng trước.

Cổ quản gia biết được là tiểu chủ tử muốn lấy tiền tiêu vặt thì dĩ nhiên không có ý kiến gì, còn nói muốn lấy bao nhiêu cũng được, bạc của Vương gia là bạc của tiểu chủ tử.

Đương nhiên Thích Vy cũng không thể tin hoàn toàn vào mấy lời này, nhưng nghĩ lại, nàng vẫn đưa cho Thích Cẩm Dương một trăm hai mươi lượng bạc. Nàng nhỏ nhen nghĩ dù thế nào cũng không thể để con trai mình tiêu ít hơn đám người ở hậu viện được.

Thích Cẩm Dương vui vẻ cầm lấy bạc, dẫn bốn hộ vệ mà Cổ quản gia cố ý tìm đến đi ra khỏi Vương phủ.

Tiễn con trai rồi, Thích Vy thấy cũng gần đến giờ, bèn đi đến hậu hoa viên với Nam Tinh và Thanh Đại. Nơi đó đã được vài người hầu dọn sạch sẽ một khu vốn được dành ra để trồng hoa, hiện tại đang bị đào đất.

Ngoài người hầu ra thì còn có vài hộ vệ xắn tay áo lên hăng hái làm việc.

Thấy thế, Thích Vy lấy làm lạ, các hộ vệ có thân hình vạm vỡ nhìn thấy nàng thì cung kính hành lễ, sau khi thấy ánh mắt ngờ vực của nàng thì gãi đầu cười ngây ngô: “Vừa lúc chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây để giúp người đào đất, hoạt động gân cốt…”, còn nguyên nhân chủ yếu dĩ nhiên là muốn nhìn đám thị thiếp càn rỡ ngang ngược kia bị xử phạt.

Không biết có phải Thích Vy đã nhận ra tâm tư của họ hay không mà chỉ phất tay bảo họ tiếp tục.

Dù sao cũng đều là lao động không công, nàng có thể từ chối sao?

Hiệu suất làm việc của các hộ vệ rất cao, chưa đến mười lăm phút đã làm xong rồi.

Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu osin!

“Tốt lắm!”, Thích Vy hài lòng khen ngợi một câu, sau đó ngồi vào chiếc ghế bập bênh Nam Tinh mang đến, nhàn nhã đung đưa, chờ đợi các “osin” đến.

“Ôi trời! Chuyện gì vậy? Vườn hoa đang yên lành sao lại bị đào thành hố đất hết thế này?”, không biết bao lâu sau, Thích Vy đang mơ màng ngủ thì nghe thấy giọng nói yểu điệu kệch cỡm nói vài câu tỏ ý không thể tin được vang lên. Nàng biếng nhác mở mắt ra nhìn, vừa lúc thấy thị thiếp đã thay trang phục đang chỉ vào khu đất mới xới lên với vẻ mặt ghét bỏ.