Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 267: Ghép tim



Nhưng so với những đại thần quan trọng có sức ảnh hưởng không nhỏ trong triều này thì tiếng nói của những người này có vẻ hơi nhẹ, cho dù là Cơ Vấn Thiên hay Thích Vy cũng đều không để trong lòng.

Sau khi Thích Bá Hàn đích thân đến Vương phủ tìm Thích Vy chữa trị cho Thích Cấm Vinh, Thích Vy cũng không lần lữa, vì muốn làm xong việc sớm, trước khi làm phẫu thuật lần hai cho Giang Mộc Hàn một ngày, nàng lại đến nhà họ Thích một chuyến, còn xem được một trò hề.

Mặc dù Thích Cấm Vinh giữ được mạng của mình, nhưng sau này hắn ta sẽ bị tàn tật, chắc chắn không có tương lai đáng để trông đợi, mẹ ruột của hắn ta là Trần di nương cảm thấy vô cùng phần uất, nghĩ rằng Thích Bá Hàn và Tạ An Như đã không tận sức cứu con bà ta, mà Tạ An Như cũng rất ghét Thích Cẩm Vinh và Trần di nương, vì sau khi sự việc chém bị thương kia xảy ra, nhà họ Thích vẫn bị ảnh hưởng.

Thích Cẩm Tông vốn là Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, quan chức tòng ngũ phẩm, lý lịch thì tàm tạm, đến lúc bị thuyên chuyển, chỉ cần có quan hệ tốt là được, muốn tìm một nơi ổn làm Tri phủ cũng không thành vấn đề, sau đấy có thành tích thì trở về chắc chẳn sẽ được thăng cấp.

Tưởng rằng như thế là ổn rồi nhưng hiện tại lại bị chuyện của Thích Cẩm Vinh cản trớ, bây giờ muốn tìm tri châu nào đó cũng khó khăn nữa là đi làm Tri phủ, còn chưa chắc được một nơi an ổn.

Thích Bá Hàn và Tạ An Như xem trọng trưởng tử nhất, có thể vui được sao?

Trong lúc Thích Vy bận rộn phẫu thuật cho Thích Cẩm Vinh, mấy người họ ồn ào cãi nhau trong sân, Trần di nương và Tạ An Như thậm chí còn lao vào đánh nhau.

Đến khi Thích Vy phẫu thuật xong đi ra, hai người này đã tặng nhau vài vết xước trên mặt, đầu tóc và quần áo vô cùng lộn xộn và nhếch nhác, ngay cả Thích Bá Hàn cũng được khuyến mãi thêm vết máu trên mặt không biết bị ai cào trúng, rõ ràng là bị liên lụy lúc hai người đánh nhau.

Thích Vy không muốn xen vào chuyện của họ, sau khi dặn dò tình trạng sức khỏe của Thích Cẩm Vinh xong thì quay người rời đi, trên đường về phủ lại vỗ đùi bật cười.

Từng chuyện không may xảy ra, ngẫm lại cũng đáng đời, cho các người không thể sống được một ngày vui vẻ.

“Ta nói này, ngươi thân là Vương phi, y thuật lại hơn hẳn đám người trong Thái Y Viện, ngươi nói người trong Thái Y Viện sống thế nào được? Hai ngày trước, lúc ta vào cung gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương còn nói với ta là Hoàng thượng đã bắt đầu chê bai y thuật của các Thái y rồi đấy”, Phó Vân Thi nói đùa với Thích Vy.

Vẻ mặt của mấy người ngồi trong đình nghỉ mát cũng cực kỳ vui vẻ.

Trần Quý Dương đã hồi phục sau khi đã loại bỏ hoàn toàn nọc rắn, hắn ta cười nói: “Đây cũng là điều bình thường, trước đó ta trúng độc rắn, còn có đại công tử nhà họ Giang bị thương ở chân, các Thái y đều nói hết cách, dù sau đó có nghĩ đến phương pháp giảm bớt, nhưng trước đấy vẫn chịu khổ mà,

Hoàng thượng cũng lo lắng, ngộ nhỡ một ngày nào đó Hoàng thượng long thể bất an, người trong Thái Y Viện sẽ làm thế nào?”

Ngược lại Thích Vy là Vương phi, không thể triệu đến Thái Y Viện để khám chữa bệnh cho Hoàng thượng.

Lục Thanh Sương ngồi bên cạnh Phó Vân Thi nhìn Thích Vy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Nghe nói rằng chân của đại công tử Giang gia gần như bị chém đứt luôn à, thế mà còn có thế chữa được cho hắn ta sao, đúng là lợi hại, còn có chứng bệnh khó trị và vết thương kiểu gì mà cô không cứu được không?”

So với lúc nàng ta vừa sảy thai, bây giờ Lục Thanh Sương điều chỉnh được trạng thái, dồn trọng tâm cuộc sống của mình việc kinh doanh Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, thần thái đã tốt như rất nhiều.

Thích Vy mỉm cười nói: “Vết thương của Giang đại công tử hơi phức tạp, nhưng cũng không có gì quá nan giải. Nếu không phải điều kiện hạn chế, đừng nói chỉ là nối chân lại, dù là phẵu thuật ghép tim, ta cũng có thể làm được”.

“Shhh…”, mấy người này đồng thời hít khí lạnh, không dám tin nhìn nàng.

Trần Quý Dương phản ứng rất kịch liệt: “Thật à? Ghép tim? Ghép thế nào? Lấy trái tim vốn có của mình ra rồi bỏ một trái tim khác vào sao?”

Thích Vy nhún vai: “Đại khái là thế”, dĩ nhiên mức độ phức tạp cũng rất cao, nhưng nếu phải giải thích, họ cũng không nghe hiểu, dù sao biết đại khái là được.

Phó Vân Thi xoa cằm: “Nhưng nếu người ta không có tim thì chẳng phải chết rồi sao?”

“Chỉ cần đặt lại trái tim cần ghép vào trước khi chết là được”.