Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 4: Không để bạn bè biết là cha ta



Cơ Vấn Thiên và Hình Tranh dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Thích Vy, họ không thể tưởng tượng ra nổi cách nàng dạy dỗ ra đứa trẻ… sao có thể kỳ lạ như thế này.

Khi Thích Vy hiểu ánh mắt của hắn, nàng tỏ vẻ bản thân mình vô tội.

Con trai tự do phát triển thành như vậy, trách nàng sao được? Khẳng định là do ảnh hưởng di truyền từ nửa kia rồi!

Thích Vy vừa nghĩ vừa không chút do dự tháo bỏ băng gạc trên vai Cơ Vấn Thiên xuống.

Vết thương của Cơ Vấn Thiên là bị tên bắn, bị thương đã bảy ngày, bởi vì lúc trước đều dùng thuốc trị vết thương do đao kiếm loại tốt nhất, miệng vết thương đã khép lại.

Chỉ đáng tiếc, độc tố chưa loại bỏ ra ngoài, miệng vết thương đã khép lại, thêm nữa là không có phương pháp khám và trị bệnh phù hợp, ngược lại gây hại cho cơ thể.

Thích Vy giải thích tình trạng cơ thể cho đối phương bằng giọng điệu khá bình tĩnh, nàng lấy loại rượu không mấy chính tông do chính mình tự mày mò từ trong hòm thuốc ra, cũng không dặn Cơ Vấn Thiên chuẩn bị tâm lý mà đã trực tiếp đổ rượu lên miệng vết thương, rửa sạch thuốc còn sót lại, tiện thể tiêu độc.

Cảm giác đau xót khi đổ rượu lên miệng vết thương, người nào thử người đó biết.

Nàng cho rằng dù không la hét thảm thiết mất mặt thì ít nhất cũng sẽ rên lên một tiếng đau đớn, nhưng sự thật là ngoài sự co rúm theo bản năng, thậm chí người này còn không nhăn mày chút nào, chỉ nhìn nàng một cách khó hiểu, như thể biết là nàng cố ý muốn nhìn hắn xấu mặt vậy.

Thích Vy tặc lưỡi, trong lòng có chút tán thưởng.

Sau khi rửa sạch vết thương, nàng xem xét miệng vết thương trước, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén đã được khử trùng, ướm thử trên miệng vết thương, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại, nàng đã rạch hai nhát xuống một cách nhanh, chuẩn và dứt khoát, miệng vết thương đã khép lại lần nữa bị mở ra, mắt thấy máu chảy ra, Thích Vy nhanh chóng rắc bột thuốc giải độc đã chuẩn bị trước lên đó.

Trong máu đỏ sẫm dần dần hiện ra màu tím bầm, đó là máu độc bắt đầu từ từ chảy ra sau khi bị kích thích bởi bột thuốc giải độc.

Máu độc đều chảy ra ngoài, độc tự nhiên sẽ được giải.

Nàng dùng bột thuốc giải độc do tự mình đặc biệt điều phối, không dám nói có thể giải bách độc, nhưng đại đa số độc tố đều có thể giải trừ bảy, tám mươi phần trăm giúp bệnh nhân vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Về sau lại dựa vào một vài phương thuốc bài độc, căn cứ vào mức độ nặng nhẹ điều chỉnh ba đến năm ngày hoặc mười ngày nửa tháng là có thể loại hết chất độc ra ngoài cơ thể.

Trong lúc chờ giải phóng máu độc, Thích Vy đã bảo Hình Tranh chuẩn bị giấy bút, viết triệu chứng mắc phải cùng loại độc bị trúng lên, mặt khác lại viết hai phương thuốc, một phương bài độc dưỡng thân, một phương bổ huyết bổ khí, thuốc bổ thực bổ tiến hành đồng bộ, cùng cứu sống!

Về phần Thích Tiểu Dương không có gì làm, dù sao cũng rảnh rỗi, hai tay nhóc này chống cằm, vẻ mặt đầy hào hứng nói chuyện với Cơ Vấn Thiên.

“Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng các thầy lang trong thành rất vô dụng, không thể giúp ngươi giải độc, nhưng mẫu thân ta đã ra tay thì một mình chấp mười người, chắc chắn không có vấn đề”. Thích Cẩm Dương an ủi như đúng rồi, nói xong lại bắt đầu tự mình chào hàng.

“Ngươi đừng nhìn mẫu thân chỉ là một người phụ nữ mà nhầm, trên thực tế, nói về y thuật, mẫu thân nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! Ngươi từng nghe qua danh xưng “Thánh Thủ Tiên” của mẫu thân ta rồi đúng không, đó cũng không phải gọi chơi, mẫu thân ta thật sự có thể cứu sống người chết, hạnh lâm thánh thủ* của bạch cốt!”

[*]: Hạnh lâm thánh thủ là một thuật ngữ dùng để ca ngợi những thầy thuốc có y đức cao quý, không lấy thù lao và có khả năng trị bệnh tuyệt vời.

“Đứa con gái này của cô có vẻ khoác lác quá mức rồi!”, Hình Tranh líu lưỡi không nói nên lời, lắc đầu, còn cứu sống người chết, bạch cốt? Cho dù là ngự y trong cung sợ là cũng không dám tâng bốc ba hoa như thế, làm được vậy không phải thành thần tiên sống rồi sao.

Thích Cẩm Dương trừng mắt, cũng không có phản bác cách xưng hô của đối phương với mình, bởi vì cậu đeo mặt nạ hồ ly, trên người quả thật mặc quần áo của bé gái, hơn nữa tuổi còn nhỏ, giọng nói cũng khó nghe ra nam hay nữ, cho nên từ lúc mới ban đầu, ở trong mắt Hình Tranh, cậu và Thích Vy vẫn luôn là hai mẹ con – mẹ và con gái, mà không phải mẫu thân và con trai.

“Hừ! Ngươi đừng không tin! Y thuật của mẫu thân ta cao đến mức ngươi không thể tưởng tượng được!”. Thích Cẩm Dương chẳng muốn phí lời với người không tin lời mình nói, tiếp tục lắc lư hai cái chân ngắn chọc Cơ Vấn Thiên: “Đại thúc, ngươi có cục cưng không?”

Cục cưng? Con sao?

Cơ Vấn Thiên: “… Không có!”

Thích Cẩm Dương kinh ngạc, giọng điệu tràn ngập sự thương hại: “Èo! Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa có con à.”

Cơ Vấn Thiên: “…”

Thích Vy đang xem xét vết thương của Cơ Vấn Thiên, khoé miệng giật hai cái.

Thích Cẩm Dương mặc kệ phản ứng của bọn họ, tự mình vui vẻ rung đùi đắc ý: “Nếu ta là con của ngươi, ta chắc chắn sẽ không muốn để cho đám bạn của mình biết ngươi là cha của ta!”