Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 93



Tiêu Ân vừa cầm tới bình rượu hoa đào lên thì trong đầu nàng lại xuất hiện mấy hình ảnh vụn vặt lúc nàng say xỉn làm loạn hoàng cung. Còn cưỡng hôn con trai nhà người ta, còn có cả những lời nàng nói lúc đó. Động tác có hơi dừng lại nghĩ kĩ thì hắn lừa nàng thì nàng cũng có chuyện giấu hắn xem như là hòa nhau vậy. Không nên giận làm gì.

Từ Khải Tuyên thấy nàng bất thường cũng hơi lay nàng.

- Tiểu thư, cô sao vậy?

- À, không, không có gì. Chỉ là có chút nhớ tới chuyện cũ. Ta nhớ lúc uống rượu đấy ta có hơi quá phận với một người bằng hữu.

- Quá phận?

- Chắc giờ người đấy có nhiều câu hỏi về thân thế ta lắm. Mà ngươi cũng không cần dùng kính ngữ đâu gọi ta Tiêu Ân là được rồi. Ngươi tên gì?

Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, hắn có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra vì vết thương trên tay hắn là vết nàng may để lại. Dám dùng thuật dịch dung với nàng để xem nàng chỉnh như thế nào.

Từ Khải Tuyên đúng thật là có vô số câu hỏi muốn hỏi nàng nhưng thân phận bây giờ lại có chút không tiện. Nên chỉ bắt đầu hỏi từ vài câu đơn giản mà thôi.

- Mọi người trong lâu hay gọi ta là Tam Tuyên. Mà thân phận cô không phải nữ nhi phủ thừa tướng sao?

- À, là Tam Tuyên tên thật có ý nghĩa.

Tiêu Ân cố tình nhấn mạnh lại lần nữa hắn chơi chữ mà kém như vậy cũng thật hết cách đây không phải là ghép giữa Lão Tam và Từ Khải Tuyên thì còn gì nữa.

- Tình hình kinh thành tạm thời đã ổn, ta rảnh rỗi nên sẽ điều chế thuốc giải cho ngươi. Cố gắng mà sống sót để gặp lại người nhà.

Nàng cố ý lảng tránh câu hỏi của hắn cầm bút lông lên viết lên đèn khổng minh vài câu xong mới đưa bút cho hắn.

Từ Khải Tuyên nhận lấy cầm bút nhìn nàng tỏ ý không hiểu.

- Ngươi viết ước nguyện lên đèn đi rồi sau đó thì thả lên trời, ta nghe sư phụ bảo làm như vậy có khi lại được như ý nguyện đấy.

Hắn như hiểu ra vấn đề cũng viết vài nét lên đen, Tiêu Ân lười biếng nhìn xuống nét chữ của hắn. Tên này có bị ngốc thật không nhỉ, không thay đổi cả nét chữ luôn sợ nàng không nhận ra hắn là Từ Khải Tuyên sao.

- Cô ước gì thế?

- Kiếm được đường về nhà. Còn ngươi?

- Nhờ Bắc đẩu thất tinh chỉ cách để cô nương ta để ý hết giận.

- Ngươi làm gì người ta giận?

- Nói dối nàng ấy.

- Ngươi đáng bị như vậy.

Tiêu Ân không lưu tình mà thốt lên lời phũ phàng. Kế hoạch vĩ đại của nàng chính là một người một ngựa xông pha giang hồ, không bị ai quấy rầy, sau đó tìm nơi yên tĩnh không tranh đấu mà quy ẩn giang hồ giống như sư phụ nàng. Đương nhiên nếu có vài mỹ nam phụng bồi nàng thì tốt hơn…

Nghĩ tới đây, trong đầu không nhịn được lại xuất hiện hình ảnh của Từ Khải Tuyên lúc gọi nàng tỷ tỷ hoặc hay bám đuôi nàng, không mang theo một tia tạp chất. Không chút toan tính

- Gặp quỷ rồi, Tiêu Ân ngươi đừng có nhớ tới chuyện trước kia được hay không?

Nàng vỗ đầu mình vài cái nhỏ giọng.

- Cái tên kia căn bản là tên khốn, nói dối khắp nơi, sao ngươi có thể nhớ tới hắn? Trời đất rộng lớn không thể thiếu mỹ nam, hà tất đơn phương yêu mến tên ngụy quân tử kia?

Ánh mắt của Từ Khải Tuyên hơi dừng lại trên người nàng một chút, hắn có điểm hoài nghi quyết định để cho nàng rời đi có thật sự là ổn không, hắn bây giờ thực sự rất muốn đem nàng ôm chặt vào trong lòng, chỉ là…

- Ngươi sao thế?

Từ Khải Tuyên lần nữa gọi nàng về hiện thực, nàng chỉ nhìn hắn rồi cũng không lên tiếng cúi người đốt đèn Khổng Minh.

- Ta đang nghĩ ngươi sẽ lấy gì để báo đáp khi ta giải độc cho ngươi.

Ánh mắt hắn hiện lên tia gian xảo. Khóe miệng hơi run lên.

- Ta đây không tiền, cũng không chức tước chỉ có thể trả trong phạm vi năng lực làm được. Lấy thân báo đáp nếu cô không chê.

- Ta chê. Nhặt lại cái liêm sỉ ngươi làm rơi đi.

Tiêu Ân còn đang nghi hoặc giáo dục của hoàng thất phải là của một người quân tử và đặc biệt phải biết liêm sỉ chứ. Sao có thể bồi dưỡng ra một Tấn Vương không biết liêm sỉ như vậy.

- Ta hỏi cô. Nếu bây giờ cô nhìn thấy thân thể của một nam nhân cô có chịu phụ trách không? Nếu cô đã mấy lần lột y phục của hắn thì có phụ trách không hay là… đường đường tiểu thư phủ thừa tướng sau khi được lợi rồi liền bỏ đi.

Khụ…Khụ…Lần này đến lượt nàng chột dạ đúng thật là có lột y phục hắn mấy lần.

- Sẽ có, chỉ là hắn không được lừa dối ta.

- Ta cho rằng hắn lừa dối ngươi là để bảo toàn tính mạng cho ngươi thì sao?

- Hắn có thể giải thích ta biết, sao lại dùng mưu hèn kế bẩn như vậy? Với lại ta tuyệt đối không muốn chung chồng với kẻ khác, thân phận hắn ta lại tôn quý biết đâu sau này lại tam thê tứ thiếp nên đi càng sớm càng tốt.

- Hắn sẽ không.

Từ Khải Tuyên vội vàng lên tiếng nhưng không nhận ra điểm không đúng. Tiêu Ân nghe lời hắn cũng hơi động lòng nên biết nam tử cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu nữ tử ngăn cản thì bị gọi là độc phụ, ích kỉ người người phỉ báng.

Từ lúc nàng rời khỏi hắn, trong lòng Từ Khải Tuyên đã sớm nhận định đời này không phải nàng thì không tuyển phi, hắn tuyển phi không nạp thiếp. Cũng là lúc hắn nhận ra nếu không được nghe được tiếng của nàng, không nhìn thấy nàng, trong lòng lại có cảm giác trống trải khó tả, điều này cũng làm cho hắn nhận ra rằng chính mình đã sớm yêu nàng trong vô thức, sớm đã thành thói quen có nàng trong cuộc sống, nghe nàng nịnh nọt hay bộ dáng lúc sợ chết, lúc lại mê tiền của nàng, hắn chỉ có một lòng, vì thế, không có biện pháp đồng thời yêu thêm một nữ nhân nào khác nữa.