Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 96



Sáng hôm sau hai người chưa kịp tận hưởng không khí trong lành thì đã bị một cơn gió lạnh đánh thức. Nàng lười biếng tiếp tục rúc vài lòng Từ Khải Tuyên mà ngủ. Hình như có điểm không đúng lúc nàng ngủ cửa đã khóa cẩn thận, Từ Khải Tuyên thì đang bên cạnh nàng vậy ai là người mở cửa. Tiêu Ân cầm lấy chày giã thuốc tối hôm qua nàng cầm theo mà ném tới hướng cửa sổ. Từ Khải Tuyên nhìn thấy người ở của nhanh chóng nắm lấy tay nàng lại muốn cản nhưng đã muộn rồi.

Chỉ nghe tiếng chày va vào vật gì đó khá cứng rồi rơi xuống đất.

- Tiểu nha đầu, còn dám ném người.

Nàng choàng tỉnh dậy, ra là Lục Ngọc bên cạnh ông còn có… Liễu Khiêm và Trương Khải.

- Á…

Lần này đến lượt Tiêu Ân hoảng hốt rụt cổ vào trong chăn.

- Sư phụ… người, người sao lại ở đây?

- Đây là nhà ta.

- Sư phụ…

- Các ngươi mau thay y phục đi, triều đình có việc.

- Vâng.

Tiêu Ân ngoan ngoãn trả lời, đợi mọi người đi hết nàng mới trở về phòng thay y phục. Hoàn cảnh này khác nào nàng bị bắt gian tại giường. Tiêu Ân đến phòng khách cúi chào.

- Tiêu bổ khoái, tìm cô có hơi cực nhọc đấy vẫn là nhờ Lục thái sư chỉ đường.

- Lục thái sư?

- Đúng vậy, ta hiện tại là thái sư đương triều.

- Vậy hôm nay mọi người đến đây là…

- Tàn dư của lão Tạ Thành vẫn còn ý định tạo phản, nên hoàng thượng bảo bọn ta đi tìm Tấn Vương trở về.

- Không được, thân bất do kỉ không đi được.

- Tiêu Ân, đây là kháng chỉ, chém đầu đấy.

- Nếu hoàng thượng muốn chém thì chém, sư phụ người không lẽ không biết bệnh tình của hắn với lại… Các người thông đồng nhau lừa gạt con, con còn chưa tính món nợ này đâu. Muốn tìm hắn về trừ phi đích thân hoàng thượng đến đây.

Lời nàng vừa dứt cả phòng chìm trong yên lặng, Lục Ngọc lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng này.

- Ta biết, ta cũng biết cách giải của nó. Không lẽ con không bằng lòng giải độc cho Tấn Vương? Trừ phi…con không thích hắn, thì thôi ta cho một đao chém chết hắn nha.

- Sư phụ. Người chém thử đi, là người đưa Tấn Vương cái mặt nạ rách này đúng không? Người không những không nói với con mà lại tiếp tay cho hắn lần nữa.

- Vậy đứa nào hay theo ta khóc lóc.

Tiêu Ân vừa nói vừa ném mặt nạ da người hôm qua mới bị nàng xé từ trên người Từ Khải Tuyên.

Từ Khải Tuyên nhàn nhã ngồi một bên xem hai sư đồ nhà nàng tranh cãi, vừa nghe đến giải độc hắn nhấp một ngụm trà nóng thấm giọng nói.

- Theo bổn vương biết thì lấy độc trị độc hoặc là … ân ái với độc nhân thì có thể tiêu trừ độc tố mà độc nhân đó phải nếm qua trăm loại độc và trăm loại giải dược. Người như vậy có hơi khó tìm vả lại bổn vương cũng không đồng ý với cách đó.

- Không khó, hơn nữa ta tin chắc nếu là người này thì Tấn Vương lại hoàn toàn đồng ý.

- Xin tiền bối chỉ điểm cho.

Từ Khải Tuyên rót ra một tách trà cung kính đưa cho Lục Ngọc. Đợi ông cầm lấy xong hắn mới cầm lại tách trà của mình uống một ngụm, Tiêu Ân từ lúc nghe sư phụ nàng nói mặt đã đỏ lên tận mang tai. Lục Ngọc liếc sang Tiêu Ân hơi nhướng mày bộ dạng vô sỉ vô cùng.

- Nha đầu, con biết ai không giới thiệu cho Tấn Vương kìa.

- À.

Liễu Khiêm bỗng dưng à lên một tiếng khiến Tiêu Ân chỉ hận đất dưới chân nàng nứt ra để có thể trốn đi.

- Sư phụ. Người nói nữa con sẽ lập tức đi đốt ngọn núi rách nát này của người.

- Ta không nói nữa nhưng ta đã tâu việc này lên cho hoàng thượng rồi. Ông ấy và phụ thân của con cũng sớm định ngày thành thân rồi. Các người mau trở về đi.

- Thành thân.

- Thành thân.

Hai người đồng loạt lên tiếng, Từ Khải Tuyên thì sặc hết trà nóng trong miệng hắn cũng đứng dậy nắm tay Tiêu Ân

- Mau về thôi.

- Vương gia, ngươi còn phải ở đây giải độc.

- Không cần nữa, số mệnh do trời, ta nghĩ chúng ta hồi kinh thì sẽ có giải độc tốt hơn.

Lục Ngọc gãi tai nhìn hai người họ một hồi mới chậm rãi lên tiếng.

- Tiêu Ân chính là độc nhân ngươi đang tìm kiếm.

- Vậy ban đầu tiền bối bảo ta đi tìm nàng ấy là vì lí do này?

- Vì ngươi cũng là vì đồ đệ ta. Nếu ngươi thật lòng với nó thì mong sau này khi thay lòng hay ngươi có ý định lập trắc phi thì trả nó về với ta. Nếu không…ta không ngại vương phủ bị diệt đâu.

- Tiền bối yên tâm ta nhất định không để việc đó xảy ra.

Liễu Khiêm lúc này mới ho khan vài tiếng rồi ra hiệu cho Trương Khải mang theo đồ lên. Tiêu Ân nhìn kỹ vật trong tay hắn lại có chút quen mắt là một cuộn vải màu vàng bên trên còn ẩn hiện họa tiết hình rồng. Ông ho khan vài tiếng mới chậm rãi lên tiếng.

- Tấn Vương gia, Tiêu tiểu thư tiếp chỉ.

Hai người đồng loạt quỳ xuống, Liễu Khiêm mới tiếp tục đọc.

- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết Tấn Vương gia Từ Khải Tuyên và Tiêu tiểu thư Tiêu Ân có công cứu giá nhiều lần vượt qua hoạn nạn cùng nhau, tâm đầu ý hợp, nay ngày lành tháng tốt trẫm ban hôn cho hai người lập tức trở về cử hành hôn lễ, sắc phong Tấn Vương phi hôn lễ hoàng thất. Khâm thử.

Tiêu Ân đầu óc quay mòng nàng đến giờ vẫn không tin là đã có chồng. Hơn nữa lại là hoàng tộc, nàng quay sang nhìn Từ Khải Tuyên cũng tự nhéo mặt một cái.

- Không phải mơ, là thật.

- Nha đầu, còn không mau tiếp chỉ.

- Vi thần tuân chỉ.

Hai người cứ vậy nhận lấy đạo thánh chỉ ban hôn mà trở về phòng. Bên ngoài xe ngựa đã sớm đợi bọn họ.

- Vương phi, vương phi mau tỉnh dậy.

- ơ vương gia, hình như là chúng ta đã thành thân rồi phải không?

- Đúng vậy, thánh chỉ ban ra chỉ đợi chúng ta về cung hoàn thành hôn lễ và phụ hoàng sẽ viết tên nàng vào phả hoàng thất.

- Phả… hoàng…thất.

- Đúng vậy, nàng không muốn gả cho ta sao?

Tiêu Ân còn đang định từ chối thì gương mặt tuấn mỹ của hắn lại gần nàng, không xong rồi, mỹ nam kế nàng không tránh được rồi.

- Không…không…phải chỉ là ta thấy có chút chưa thích nghi được.