Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 2: Xuyên không



Khi tất cả đã được giải quyết ổn thỏa bắt giữ được mấy kẻ tình nghi và thu hồi lại một số đồ cổ bị chúng cướp ở viện bảo tàng. Chu Sở Ngọc lúc này mới ra lệnh thu đội, nàng lúc này mới để ý tình hình thời tiết bên ngoài càng lúc càng xấu Sở Ngọc vội hỏi.

- Lửng mật, cậu nói xem thời tiết hôm nay thế nào?

- Đội trưởng Chu, lúc chiều tôi có xem tin tức khu vực này gần một vùng áp thấp nhiệt đới, tình hình này chắc có lẽ đang bị ảnh hưởng của nó.

- Không ổn rồi. Nếu là cơn bão lớn thì cái xưởng tồi tàn này không trụ nỗi đâu. Mau thu đội về điểm tập trung, nhanh đi.

Lúc nàng nói dứt câu như đáp lại nàng bên ngoài vang lên tiếng sấm rõ to. Cả đội nhanh chóng di chuyển trong lúc rời đi một đội viên bất cẩn làm rơi lại chiếc nhẫn cổ, Sở Ngọc vừa quay lại nhặt thì "đùng" âm thanh to lớn kèm theo ánh sáng chói mắt như được ngắm sẵn mà đánh xuống ngay nơi cô đứng. Sở Ngọc bất đắc dĩ thành một cột thu lôi, cô từ từ gục xuống chìm vào hôn mê xung quanh chỉ kịp nghe thấy tiếng ồn ào của các đồng đội. Nhẫn ngọc trên tay cô lại chậm rãi lóe sáng, ánh lên ánh sáng màu vàng. Tia thần trí cuối cùng lưu lại là cô cứ tưởng mình đang ở dưới ánh sáng mười phương chư Phật, Sở Ngọc còn đang tìm kiếm Đức Di Đà tiếp dẫn vong hồn của cô.

Lần nữa mở mắt ra khung cảnh xung quanh rất kì lạ đây là nàng đang nằm trên giường sao? So với tưởng tượng thì đúng hơn là nàng phải nằm trong bệnh viện và chi chít dây nhợ ống truyền nước biển chứ nhỉ. Cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng là tiếng gào khóc của một nữ tử bên giường, Sở Ngọc ngồi dậy nhìn xung quanh vài lần đầu óc nàng bắt đầu cảm thấy đau nhói từng hình ảnh hiện lên trong đầu.

Nàng chưa kịp ý thức được nữ tử bên cạnh đã nhào đến ôm chầm lấy nàng.

- Tiểu thư, người tỉnh rồi? người không sao chứ?

- Từ từ ngươi là ai, ta đang ở đâu?

Lời nàng vừa dứt nữ tử kia khóc càng to hơn.

- Hôm nay là ngày tiểu thư đi viếng chùa cùng gia đình nhưng nửa đường bị bọn cướp chặn đường. Lão gia và phu nhân muốn bảo vệ mọi người nên đã đánh lạc hướng bọn chúng, người dẫn theo nô tỳ chạy trốn không may té xuống vách núi. Cũng còn may là bên dưới có các tán cây đỡ lấy nên chỉ tổn thương ngoài da. Nô tì vô tình phát hiện ra nơi này nên đã cõng người về đây.

Lúc này nàng mới ý thức được trên người có vô số vết thương lớn nhỏ xen lẫn nhau. Sở Ngọc dựa vào ký ức của cơ thể này thì có thể hiểu được nàng vậy mà là ái nữ phủ tướng quân. Chuyện vui hơn nữa là thân thể này có nội lực và khinh công, Sở Ngọc không khỏi muốn ra ngoài thử dùng một chút nội công với khinh công mà trước giờ nàng chỉ thấy trong phim ảnh sẽ ra sao. Nhưng mà nghĩ lại nàng cứ vậy mà bước vào vết nứt thời không đến đây vậy con đường thăng tiến làm giàu của nàng rồi đi về đâu, Sở Ngọc tức giận vung một quyền lên cột gỗ thì phát hiện ra nội lực này dùng khá thuận tay bằng chứng là trên cột đã in lên hình nắm đấm của nàng. Khoan đã chiếc nhẫn ngọc trên tay này cũng khá quen mắt đi đây không phải là đồ bị rơi ra khi đó sao. Nếu nó ở đây vậy nàng có thể còn cơ hội trở về được rồi.

Sở Ngọc vội vàng chạy ra đến cửa, nhìn vách núi trước mặt đánh giá một lượt vách núi này không quá cao vì thế đối với nàng cũng không thành vấn đề nhưng hiện tại là hai người nàng không thể một mình leo lên rồi quăng nha đầu đấy ở đây được.

- Tiểu thư người đợi nô tì với.

- Tiểu Vân, tìm cho ta một sợi dây thừng đi

Tiểu Vân còn đang thắc mắc là tiểu thư nhà nàng kiếm dây thừng làm gì thì đã không thấy bóng dáng của người đâu nữa.

Sở Ngọc dựa theo trí nhớ của thân thể này thì nàng có thể khẳng định cô ấy không những biết võ mà còn có rất giỏi, lần đầu nàng may mắn đến vậy không tránh khỏi có chút cao hứng mà dùng khinh công nhảy xung quanh từ xa nhìn vào không khác gì chú khỉ con đang nhảy qua mấy cành cây.

Tiểu Vân bên dưới không ngừng lo lắng nhìn theo bóng dáng của Sở Ngọc. Đợi tới khi nàng quay trở lại Tiểu Vân vội vàng lên trước xem xét cơ thể nàng.

- Tiểu thư, người là nữ tử khuê các. Khuê môn bất xuất, tam bộ bất ly sao có thể nhảy loạn như vậy được ai nhìn thấy lại cười cho.

- Ngươi khéo lo, mau đưa dây thừng đây. Nhớ để lại một ít ngân lượng.

Sở Ngọc biết xung quanh nhất định sẽ có dây thừng đơn giản vì căn nhà ban nãy nếu đoán không lầm là của các tiều phu quanh đây, từ cách bố trí trong phòng thì chủ nhà có thể sẽ quay về nhanh thôi. Trước mắt thì nàng không biết là bạn hay thù chạy trước cái đã rồi tính.

Sở Ngọc tìm nơi có địa hình dễ nhất mà leo lên, nàng cẩn thận cột dây vào một thân đại thụ, khi chuẩn bị xong hết nàng mới quay lại mà dẫn theo Tiểu Vân trở lên trên. Động tác thuần thục dù sao thì kĩ năng nghiệp vụ cứu hộ cứu nạn của nàng cũng là điểm tuyệt đối đấy. Tiểu Vân nhìn thấy một loạt hành động của tiểu thư nhà mình không khỏi cạn lời. Đây.... có chắc là tiểu thư nhà nàng không vậy.

Cả hai leo lên tới trên đỉnh núi nàng theo lời Tiểu Vân mà đi về hướng ban nãy bị sơn tặc chặn đường, vẫn là nên tìm hai vị phụ mẫu của thân thể này cứu họ mới được. Tiểu Vân sợ hãi trốn sau lưng nàng.