Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 20: Dịch dung



Từ lúc gặp Tề vương gia đám người Tiết Nghiên đã sớm nhận ra thân phận thật của hai người không phải phu thê nhưng vì vương gia không lên tiếng phản bác bọn họ cũng không dám làm liều.

Về phía Sở Ngọc, nàng vừa vào phòng cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm lén nhìn về phía Tư Kì còn đang đứng bên cạnh. Thanh Tiêu cúi đầu xuống nhìn nàng giọng trêu chọc.

- Sao vậy, phu nhân ban nãy gọi ta là phu quân rất thuận miệng mà sao giờ lại không gọi nữa?

- Tiểu.... tiểu lang trung, ngươi..... ngươi ngủ trên giường đi ta.... ta sang giường nhỏ.

- Ta nhớ trước khi vào trong có dặn cô ở bên ngoài đợi. Cô lại liều mạng xông vào như thế?

Sở Ngọc vì căng thẳng tột độ liền trở nên nói lắp, hắn vừa nói vừa ép nàng lùi về sau. Sở Ngọc bất ngờ bị dung mạo tuấn mỹ của hắn áp sát, trong đầu nàng loáng thoáng có vài tiếng rơi vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng của nàng chính thức bị phá vỡ. Không thể không nói nam tử thời đại này thật quá đẹp rồi thời hiện đại của nàng có khi hắn là ngôi sao cấp S đỉnh lưu trong ngành.

- Ta.... ta thấy ngươi ở trong đó lâu quá sợ xảy ra bất trắc nên mới....

Thanh Tiêu nhận được câu trả lời khiến hắn hài lòng môi mỏng khẽ cong lên, hắn như phát hiện ra nàng không thể cưỡng lại dung mạo của hắn mà tiếp tục trêu chọc nàng.

- Ra là cô nương lo cho ta à?. Cop‎ q𝐮a‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ trang‎ chính‎ ⩵‎ TrU𝓂Tr𝐮y‎ ện﹒𝑉n‎ ⩵

- Không.... không có, ngươi là do ta năn nỉ phụ thân cho mang theo người, ngươi mà bỏ mạng ở đây ông ấy chém ta mất. Ta là lo cho mạng nhỏ của ta thôi.

- Ồ

Thanh Tiêu không nhanh không chậm ồ lên một tiếng tiếp tục áp sát nàng. Lúc này Sở Ngọc đã lùi đến bên cạnh mép giường, do mất thăng bằng Sở Ngọc ngã xuống giường. Lăng Thanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh, hắn thuần thục cởi giày và y phục. Sở Ngọc một bên gấp đến độ ôm chăn chuẩn bị chạy đi nàng biết nàng có đánh cũng đánh không lại chỉ có thể chuồn mà thôi.

- Muốn chạy.

- Thả, thả ta ra. A Kì tên háo sắc mau thả ta ra, ta là nữ nhi phủ Chu tướng quân ngươi dám đụng vào ta Chu phủ sẽ không tha cho ngươi đâu.

Thanh Tiêu vừa thấy nàng ôm chăn định chạy liền nắm cổ áo nàng kéo lại, cảm thấy có chút buồn cười.

- Chu cô nương, cô nói ta háo sắc vậy cho ta hỏi đêm ở dịch quán là ai phi lễ chiếm tiện nghi của ta, sáng ra lập tức bỏ chạy. Cô nghĩ sao nếu Chu đại nhân và phu nhân biết chuyện tốt nữ nhi chân yếu tay mềm của họ làm đây.

- Ngươi còn thức? Tư.... Tư Kỳ chỉ.... chỉ là tại dung mạo yêu nghiệt của ngươi mê hoặc ta.

Giọng nói nàng càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến độ hắn còn nghĩ nàng đang nói cho kiến nghe. Sở Ngọc lập tức đầu hàng không còn chống trả, tai nàng đỏ như máu. Chăn trên tay nàng trùm kín đầu không dám nhìn mặt hắn.

- Chúng ta hiện tại là phu thê bên ngoài đang có người nếu cô muốn ngủ riêng e sẽ bị phát hiện. Đến khi đó khó lòng giải thích.

Sở Ngọc nghe vậy mới ngoan ngoãn ở lại trên giường nàng chui hẳn vào bên trong trùm kín người. Thanh Tiêu nhìn nàng như vậy không khỏi khẽ cười, lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác thoải mái như vậy khi có người khác ở bên cạnh không nhịn được lại muốn trêu chọc nàng lần nữa.

- Nghĩ kĩ lại thì làm hái hoa tặc một lần cũng được.

- Ngàn vạn lần không được.

Sở Ngọc hoảng loạn vội đưa đầu nhỏ của nàng ra khỏi chăn.

- Ta nói ngươi nghe, chỉ là thiệt thòi cho ngươi thôi ta là xú nữ nên không xứng gọi là hoa được. Ngược lại dung mạo ngươi tuấn mỹ tựa Phan An, Tống Ngọc không thể hạ thấp tiêu chuẩn được.

- Vậy sao, nhưng ta không để ý lắm hay là thử một lần xem sao...

Nàng hoảng sợ rụt cổ vào trong chăn, giơ chân đạp hắn xuống giường. Thanh Tiêu thân thủ nhanh nhẹn né người sang một bên phì cười.

- Ngủ thôi, sáng mai còn đi sớm.

Không trêu đùa nàng nữa, hắn cứ vậy nằm xuống bên cạnh, mặc cho nàng đang nằm trong góc ôm chặt chiếc chăn. Sở Ngọc lấy gối làm dải phân cách chia chiếc giường ra làm hai, mạnh miệng nói.

- Ai lấn ranh giới này kẻ đó là tiểu cẩu.

- Ừm.

Hắn ừm lên một tiếng chả muốn quan tâm nữa nhắm mắt tiếp tục ngủ, Sở Ngọc nghe hắn hơi thở đều đặn mới thở phào nhẹ nhóm nằm xuống bên cạnh. Mùi gỗ đàn hương trên người hắn giúp nàng dễ chịu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, lúc này Thanh Tiêu mở mắt ra nhìn sang Sở Ngọc.

Tay không tự chủ được mà xoa mặt nàng, đầu ngón tay hắn lướt qua vết sẹo dài trên mặt nàng thì hơi dừng tay lại, sao cảm giác có phần không đúng lắm mi tâm khẽ nhíu Thanh Tiêu lại gần xem kỹ đây là dấu vết của dịch dung thuật mà. Miệng vết sẹo lại trơn nhẵn như vậy chỉ cần đùng một ít nước là có thể rửa trôi lớp dịch dung này rồi.

Thanh Tiêu cẩn thận điểm huyệt ngủ của nàng rồi mới rời khỏi giường hắn cho người mang lên một chậu nước rửa mặt cẩn thận dùng khăn lau đi vết sẹo trên mặt nàng. Hắn không giấu được sự kinh ngạc đúng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành làn da trắng như tuyết, mềm mại, mịn màng không tì vết.

Nhớ lại khoảng thời gian gần đây lúc có nàng bên cạnh hắn như được trở lại làm con người không còn suốt ngày chỉ quan tâm sống chết vô cùng tận hưởng. Nữ tử này luôn làm những việc người khác không ngờ đến, luôn nghĩ đến người khác đầu tiên, nghĩ đến đây hắn khẽ cười vì không biết từ lúc nào hắn đã quan tâm nàng nhiều hơn những người khác.