Vương Phi Vạn Tuế

Chương 67: Cảm xúc dao động



Trời vừa sáng A Nhị không thể chịu nổi bất an nhanh chóng vào xem tình hình nhưng vẫn không quên lễ tiết

" vương phi... vương gia và A Tam thế nào?"

" đã không còn gì đáng ngại! cái này cho vào hai túi hương treo trong phòng đi... tầm hai đến ba canh giờ nữa họ sẽ tỉnh"

Liễu Vân hạ tay đang bắt mạch cho Tần Sở trả lời rồi đưa cho A Nhị bã thuốc hôm qua dặn dò

" vâng!"

A Nhị cầm lấy bã thuốc, mùi hương vẫn còn nhàn nhạt trong không khí vươn lên đầu mũi làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn

" tình hình vẫn ổn?"

Liễu Vân bắt đầu vào chuyện chính sự, ngồi thẳng lưng chăm chú nghe A Nhị tóm tắt

" bên phía Bắc quốc quân lính canh phòng hai thành trì đã giảm di không ít, các vị tướng quân cũng không có động tĩnh gì... mọi việc vẫn ổn thỏa"

" có thích khách xâm nhập vào đây!"

Nàng nheo mắt nói

" thích khách? sao có thể?"

A Nhị ngạc nhiên khi nghe nàng nói có thích khách, phòng tuyến lớp trong lớp ngoài như thế ai có thể vào được tới đây? mục đích là gì cơ chứ? chẳng lẽ là vương gia?

" là một cao thủ!"

Nàng đặt phi tiêu nhỏ bằng một nửa loại phi tiêu thông thường khi nãy thích khách đã phóng vào nàng trước mặt A Nhị, nói ra suy nghĩ của mình

" vậy vương gia..."

Không lẽ thực sự có người muốn hại vương gia nên nhân lúc người không có khả năng phòng vệ đến ám sát?

" hắn nhắm vào ta!"

Liễu Vân nâng lọn tóc vì bị ám khí lướt qua mà mất một đoạn vừa vuốt ve vừa cong môi trả lời

"..." A Nhị trố mắt nhìn nữ nhân vẫn cười nói vô tư trước mặt mà nghẹn họng, là sát thủ! sát thủ a! sao vương phi lại thong thả như đang bàn luận hôm nay có việc gì vui hay không thế? người là vừa xém bị mất mạng đấy!

" ta không đoán được mục đích nhưng có lẽ chỉ là thăm dò thực lực thôi! ít nhất trong vài ngày nữa hắn sẽ không đến nữa đâu!"

" người chắc chắn?"

" khớp vai bị trật, động mạch chủ đứt, nơi đây rừng sâu hung hiểm! thảo dược cầm máu không khó tìm lại chẳng dễ thấy! ngươi có thể chạy được bao xa? cầm cự được bao lâu?"

Nàng nâng mắt nghiêng đầu nhìn A Nhị, miệng chậm rãi giải thích lí do

"..." động mạch chủ bị đứt mà không cầm máu kịp thời nhẹ thì mất máu ngất xỉu, nặng thì xuống điểm danh đàm đạo với Diêm vương! Vương phi... người cũng thật biết hành người khác đi!

" khi nào Vương gia tỉnh hãy báo cho ta "

" vâng!"

Liễu Vân nói xong liền rời đi đến nơi nghị sự xem xét lại một lần nữa bản đồ địa hình cùng thế trận nên đánh

Những người ở đây còn rất lạc hậu! cung tên, thương, đao, kiếm, giáo là binh khí chủ đạo dùng trong trận chiến. Kẻ tiểu nhân thì hoặc hạ độc hoặc dùng ám khí đánh lén... họ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của đại bác hay thuốc nổ!

Tuy nói dùng chúng sẽ có hiệu quả hơn, ít tổn thất binh lực hơn nhưng sức công phá quá lớn! nơi đây đồi núi trập trùng, cây cối xanh tốt, nếu bị bom oanh tạc trong vòng vài năm không thể phục hồi lại như trước!

Một khi phát triển quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến tương lai cũng như quá trình phát triển của con người từ sử dụng công cụ thô sơ đến công cụ công nghệ! Nàng chỉ nên cải tạo một phần nhỏ thôi!

Không thể đánh trực diện thì... mai phục! đúng rồi! trong quyển binh pháp lúc trước nàng mượn phụ thân cũng có người dùng cách này để lấy ít địch nhiều

Tìm được hướng đi khác làm tâm trạng nàng tốt hơn hẳn. Chỉ cần chờ tên cuồng công việc kia tỉnh lại liền biết cách nàng tìm ra có bao nhiêu phần thắng!

Kiếp trước mỗi lần đánh nhau tranh địa bàn hoạt động đều là xả súng đến hết đạn, không thì bắn tỉa hoặc nắm điểm yếu đối phương liền có thể giành lấy phần thắng! thời đại nơi đây đánh nhau còn cần đủ thứ luật lệ tôn trọng trên đời! nào là không giết sứ giả*, nào là không dùng trò bẩn, nào là đánh quang minh chính đại... còn nhiều thứ khác mà khi nghe phụ thân phân tích nàng chỉ muốn bổ đầu kẻ đặt ra những thứ này rốt cuộc trong não có gì!

*** sứ giả: em hiểu là người của phe đối diện phái đến phe ta đàm phán giải hòa ( nếu phe đối diện thua trận) hay đưa ra điều kiện tiên quyết để ngừng chiến tranh ( nếu phe đối diện thắng trận)

Sắp xếp lại một lần nữa suy nghĩ từng bước đánh, nàng nằm gục xuống thư án chợp mắt một lát để thả lỏng dây thần kinh

.../ hai canh giờ sau/...

" quận chúa! tướng quân báo lại Đại tướng quân đã tỉnh!"

" ta biết rồi!" nhanh hơn dự định nhỉ?

Binh sĩ vào báo cáo rồi lui ra canh gác

Tiện tay thu xếp gọn gàng đống lộn xộn mình vừa bày ra, Liễu Vân mang tư thái của người học trò nhanh chân tìm gia sư khai sáng điểm mờ mịt trong lòng

" thấy thế nào?"

Vì vừa tỉnh cộng thêm vừa hết sốt nên nhìn thần sắc Tần Sở có chút nhợt nhạt, nàng theo quán tính của bác sĩ hỏi thăm bệnh nhân

" tạm ổn"

Tần Sở đưa đôi mắt đen nhìn nàng hồi lâu sau mới trả lời

" ừm"

Liễu Vân gật đầu, lại tiếp tục bắt mạch cho hắn để xác định lại thuốc có dấu hiệu tương khắc với cơ thể hay không, rót cho Tần Sở một chung trà thấm giọng

" A Tam thế nào?"

" ổn rồi, chờ thêm thời gian để thuốc mê hết tác dụng liền có thể tỉnh!"

" ừm"

" Vân nhi..."

Tần Sở vươn tay nắm lấy tay nữ nhân ngồi bên mép giường, đôi mắt mang theo chút ôn nhu nhìn nàng khẽ gọi

Nàng không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt kia như đang chờ hắn nói tiếp

" nàng... đừng rời xa ta có được không?"

Trong lúc phát sốt hắn đã mơ thấy nàng, nhưng nàng đối với hắn không phải là ôn nhu thâm tình, cũng không phải lạnh lùng khó đoán... mà chỉ có một mảng mong lung mờ mịt. Giống như nàng vẫn đang ở bên cạnh hắn nhưng lại tựa như nàng cùng hắn cách xa vạn trượng.

" ta không thể hứa!"

Tần Sở lần đầu nhìn thấy tia do dự trong đôi mắt tĩnh lặng ấy, nhưng rất nhanh đã khôi phụ trạng thái tĩnh lặng ban đầu... nàng là đang do dự điều gì?

Liễu Vân tự nhận thấy bản thân cùng Tần Sở không biết là quan hệ gì... nàng để tâm đến hắn, chăm sóc hắn như đã từng làm với một người... nhưng lại có thể chắc chắn hai cảm giác này khác nhau!

Không rời đi là việc không thể nói trước! tương lai vạn sự đều có thể xảy ra... nhưng lần này nhìn vào đôi mắt thâm trầm mang theo nhu tình ấy nàng lại do dự... một trong số những lần hiếm hoi nàng do dự

Nghĩ đến đây tâm nàng lại thêm một tầng lạnh lẽo, Liễu Vân thực sự cảm thấy chán ghét cảm xúc do dự này! do dự là nhược điểm chí mạng khi làm nhiệm vụ!

" Vân nhi... nàng... không có cảm giác với ta sao?"

Liễu Vân nhìn nam nhân trên giường đang cố gắng tìm kiếm một sự khác biệt nào đó từ trên người mình, bản thân rất tỉnh táo mà nhắc lại lời mình từng cảnh báo

" ta từng nói huynh đừng bao giờ có cảm giác với ta... ta không thể đáp trả!"

" vì sao chứ"

" ta không biết!"

Lúc đầu khi nhận ra cảm xúc dành cho nàng là gì hắn đã cố gắng tích cực bồi đắp, nuôi dưỡng chúng... hắn luôn cố gắng học hỏi cách thể hiện cảm xúc của mình để nàng thấy được... hắn cũng có thể nhìn ra nàng đang thay đổi từng chút một, trong ánh mắt ấy ban đầu là lạnh nhạt khó chịu, lâu lâu lại tặng cho hắn một câu nói không thể phủ phàng hơn

Dần dần hắn thấy đôi mắt ấy không còn mang vẻ khó chịu nữa, nàng cũng chẳng còn bài xích những cử chỉ thân mật với hắn, cũng chẳng buông lời phủ nhận tình cảm mà hắn dành cho nàng... nhưng điều thay đổi này là nàng đang dần chấp nhận hắn hay đơn giản chỉ là khuyên không được liền không quan tâm nữa?

Con người chính là như vậy! có những việc rất sáng suốt để giải quyết nhưng lại có một số việc cảm thấy rất mơ hồ... một cảm giác không thể diễn tả bằng từ ngữ... nó dần dần được nhen nhóm trong tận sâu của tâm hồn, chậm rãi sinh sôi, chậm rãi len lỏi vào từng ngóc ngách của cơ thể giống như con người khi bị rơi vào vùng cát lún! càng vùng vẫy để thoát khỏi càng bị nó nhấn chìm nhanh hơn!