Vương Phi Vạn Tuế

Chương 76: Thu lưới



Lam thành hiện tại không bóng người, lương thực không có, nước cũng không còn! bắt buộc quân địch phải sử dụng lương thực dự trữ cho quân lính, chiếm giữ thành được bảy ngày thì phải cử đội binh xuất thành tìm thượng nguồn sông dẫn vào thành

Thượng nguồn sông này trên núi Mộc Sơn, nguồn nước dồi dào, nhưng vào đến thành chẳng còn giọt nào... lí do là để tập kích quân ta khi đi qua đây tả sứ cho quân phục kích trên cao dùng cung tên cùng đá tảng tấn công nên bây giờ... đá lớn chặn dòng chảy của sông rồi!

( tg: á há há... cái này người ta gọi là nghiệp quật phải ko nè???)

Vậy là phải điều thêm một nhóm quân di dời đá để dòng chảy lưu thông... mất hai ngày! sau đó lại gặp phải trận mưa lớn bất ngờ làm tường thành bằng đất cứng rắn trở nên mền nhũn như bùn

Do bên ta vẫn không có động tĩnh, quân giặc ngày đêm tàn phá vùng đất Lam thành. Họ vốn sống trên những ngọn núi, không thì ngọn đồi cao, rất nhiều thứ nơi đồng bằng họ chưa từng được thấy! ngày ngày rượu thịt no say ăn mừng chiến tích... trừ kỵ binh!

Lương thực dồi dào đến mấy cũng phải có lúc cạn kiệt, điều quan trọng là con đường duy nhất lưu thông hai nước đến thành trữ dự bị chiến tranh nay bị sạc lỡ trầm trọng nên xem như không thể trở về, binh sĩ bắt đầu hoang mang

Năm trăm kỵ binh chia nhau canh giữ hai thành, ngày đêm không hề buông lỏng cảnh giác! Con người đều có giới hạn, và cách khiến một người mạnh mẽ trên mọi lĩnh vực sụp đổ nhanh nhất chính là đánh vào tâm lí!

Cứ mỗi tối sẽ có một bao lương khô tự động bốc cháy, hay một căn lều chứa những thứ không cần thiết sẽ cháy, hoặc có tiếng nữ nhân khóc than khi vào giờ tý... trên hết là đang giữa mùa khô nắng nóng trời lại mưa như trút!

Dày vò suốt nửa tháng, quân ta chuẩn bị thu lưới!

Đêm đó, tám vạn đại quân ta chia nhau tấn công khắp các đường có thể làm đường lui cho quân địch, trong ngoài phối hợp. Do đột kích bất ngờ nên cả kỵ binh cũng không phản ứng kịp mà bị giết hơn nửa... quân sĩ bình thường cũng chẳng còn ai, cuối cùng tả hộ sứ bị bắt sống

Liễu Vân cùng Tần Sở xông pha dẫn đầu trận chiến, đánh suốt một đêm đến khi mặt trời sắp xuống núi. Hai người phối hợp ăn ý đến bất ngờ! quân ta vừa đại thắng giành được hai thành trì vừa tặng lại cho Bắc quốc một vố lớn

Toàn bộ tội trạng và chứng cứ kể cả con tin giả đều được đưa đến Bắc quốc ngay sau đó cùng với A Nhị, ý tứ rất rõ ràng chúng ta không hại người không có ý với mình, lại nói bắt hoàng đế Bắc quốc ở trước mặt thần dân của mình kí hiệp định hòa bình với Đông quốc, cùng nhau phát triển... nhưng trên thực tế chính là uy hiếp cảnh cáo! một khi đã đặt bút kí tên và đóng dấu xác nhận, chỉ cần Bắc quốc có lòng riêng Đông quốc liền biến nơi này thành thuộc địa của mình!

Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà chiếu lên thân ảnh nữ nhân mỏng manh cầm thanh kiếm vẫn còn vương máu đứng giữa ngàn vạn thi thể tạo cho người nhìn cảm giác thật yêu mị, Tần Sở đứng gần đó quan sát tiểu thê tử của mình

Liễu Vân đưa mắt nhìn xung quanh mình, thi thể rải rác khắp nơi, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn. Lại nhìn đến thanh kiếm trên tay, hoa văn này là dựa theo bảo bối kiếp trước của nàng mà khắc lại, màu đỏ đến chói mắt nhuộm cả thanh kiếm...

Đều là giết người nhưng cảm giác thực khác biệt! kiếp trước chỉ đơn giản là làm nhiệm vụ, chưa từng có chút dao động khi thực hiện; lúc này cũng là giết... nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác gì đó đang cuộn trào trong người

" có tâm sự?"

Tần Sở vương tay ôm lấy nàng, cằm tùy ý gác lên đỉnh đầu thiếu nữ mà ngửi lấy hương thơm thanh mát vương mùi tanh của máu, miệng khẽ hỏi

" ừm"

Liễu Vân cũng không hề phản bác, cũng chẳng có ý bài xích. Nửa tháng gần đây sau khi biết nàng thu nhận A Tứ thì Tần Sở lại càng dính vào nàng, ban đầu chỉ là nắm tay, sau đó mỗi lần nhìn thấy nàng ở cùng A Tứ là trực tiếp ôm chẳng nói một lời! cũng chẳng giấu diếm mà phóng ánh nhìn cảnh cáo về phía A Tứ

" cho ta biết... được không?" ta thực muốn hiểu tất cả mọi cảm giác của nàng

" chỉ là có chút cảm giác"

" nàng... là ai? Liễu Vân?"

" ta là ta, không phải ai khác cũng chẳng phải là chính ta!"

[ dịch: ta là ta ý nói cô là Liễu Vân, không phải ai khác vì cô là chính mình, cũng chẳng phải là chính ta vì " Liễu Vân" thực sự đã chết rồi nên cô ở đây vừa là chính mình lại không phải là chính mình!]

"..." ta nói mình không hiểu có được không?

Tần Sở im lặng siết chặt vòng tay, nói nhỏ

" nàng là ai cũng được... đừng rời xa ta... được không?"

Thanh âm trầm ấm của nam nhân băng lãnh bao nhiêu năm nay vì nàng mà dịu dàng, vì nàng mà động tâm, vì nàng mà do dự, cũng vì nàng mà trầm luân không lối thoát!

" ta sẽ không để huynh bị tổn thương" đó là lời hứa!

"..." nàng vẫn không trả lời câu hỏi của ta...?

" chỗ này giao cho huynh, ta phải về kinh thành"

" ừm"

Hiện tại Đại hoàng tử đã thay thế hoàng thượng giải quyết mọi việc chờ người tỉnh lại, nếu không về chắc chắn không kịp!

Hai người tách ra trong sự quyến luyến của Tần Sở và vẻ mặt không thể bình thường hơn của Liễu Vân, một màn cẩu lương ngập tràn cho binh sĩ kết thúc

.../ ba ngày sau_ kinh thành/...

" vương phi! người không thể vào!"

Liễu Vân một thân lam y đứng trước đại lao bị hai binh sĩ canh giữ chặn lại

" tại sao ta không thể vào?"

" thuộc hạ chỉ là nhận lệnh hành sự! mong vương phi đừng làm khó!"

" Liễu thừa tướng một đời trung quân ái quốc, không phải tạo phản cũng chẳng phải phạm nhân! vậy tại sao ta không thể vào thăm người?"

" chuyện này..."

Binh sĩ đắn đo không ngập ngừng trả lời được

" là không thể vào thăm? hay là các người đã làm gì phụ thân ta?"

" thuộc hạ không dám! Liễu thừa tướng rất ổn, không hề bị thương!"

" rất ổn là thế nào? ta nói phụ mẫu ngươi ở trong đại lao dành cho trọng phạm* sống rất tốt ngươi liền an tâm không vào thăm nữa?"

*** trọng phạm: người phạm tội rất nặng

Nàng rất rõ ràng rành mạch mà nhắc nhở, phụ thân mình là được vào đại lao dành cho trọng phạm chứ không phải nơi giữ phạm nhân tình nghi gây án!

" thuộc hạ thực sự chỉ làm theo lệnh"

Một trong hai binh sĩ bất đắc dĩ lên tiếng. Họ cũng chỉ nghe lệnh cấp trên thôi a! đừng có tìm họ mà phóng sát khí như thế! sẽ chết người đó!

" ai?"

" là..."

" Tần vương phi!"

Binh sĩ chưa kịp trả lời từ bên trong đã có bóng dáng nam nhân bạch y bước ra hướng nàng hành lễ

" người là đến thăm Liễu thừa tướng?"

" Trần công tử"

Nàng không mặn không nhạt đáp lời chào hỏi

" Vương phi cũng chỉ là muốn biết tình trạng của Liễu thừa tướng, cứ cho người vào đi!"

Trần Hạo nhìn sâu vào đôi mắt nàng, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ thư sinh nho nhã ra lệnh cho hại binh sĩ phía sau

" rõ! vương phi... mời!"

" Đa tạ"

Nàng chẳng kiêng dè nhìn nam nhân một bộ dáng thư sinh kia, mắt khẽ âm trầm rồi lắng xuống như chưa từng có gì bất thường, cất tiếng cảm ơn xong liền thẳng lưng bước vào đại lao

" quả thực không phải trùng hợp!"

Trần Hạo kéo khoé môi cười cười, miệng lẩm bẩm gì đó hai người phía sao không nghe được, cất bước rời khỏi đại lao

" phụ thân!"

Phía sau song sắt dày trong căn phòng không đủ ánh sáng, một bóng người ngồi trong đại lao an nhiên uống trà mặc cho xung quanh chẳng được sạch sẽ là mấy, mặc cho trên người mình khoác áo phạm nhân cũng chẳng ngăn được khí thế nhàn nhã khi thưởng trà của ông

" Vân nhi? con đến thăm ta sao?"

Nghe thanh âm trong trẻo thừa tướng liền nâng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, mắt hơi nheo lại như muốn nhìn rõ thiếu nữ trước mặt, gương mặt tươi cười hỏi thăm tựa như chẳng có gì xảy ra

" vâng... mau mở cửa!"

Nàng nhìn thấy mà tâm quặn thắt... phụ thân nàng không việc gì lại bị đối xử như thế... đừng trách nàng vô tình!

Tiếng xích sắt nặng nề mở ra, Liễu Vân nhanh chóng bước vào ngồi bên cạnh phụ thân mình thăm hỏi

" họ đã làm gì người?"

" hahaha ta chẳng sao cả... Vân nhi của phụ thân lớn rồi!"

Thừa tướng cười sảng khoái đáp lời, nâng bàn tay chai sần xoa đầu tiểu nữ nhi của mình

" nữ nhi chắc chắn sẽ đưa người rời khỏi đây... mẫu thân vẫn rất tốt! người không cần lo lắng nhiều, nữ nhi sẽ thu xếp mọi việc... việc của người là hãy đợi nữ nhi đến đón người!"

Dù không nói nhưng nàng vẫn biết rõ phụ thân rất lo cho mẫu thân, nhất là khi sức khỏe của mẫu thân ngày một đi xuống!

" tình hình chiến sự thế nào? "

Dù trong lao ngục Liễu Thành vẫn không quên đại sự, trước khi đi nàng cũng thông báo cho ông nên ông cũng muốn biết tình trạng hiện giờ nơi biên cương

" Vương gia thắng trận, việc Bắc quốc bồi thường thiệt hại chỉ là sớm muộn! vương gia cũng sẽ nhanh chóng hồi kinh!"

" tốt!"

" người vẫn khỏe nữ nhi cũng an tâm phần nào mà đối mặt với mẫu thân... người phải giữ gìn sức khỏe, họ sẽ không thể làm gì người trong khi nữ nhi ở đây!"

" haiz... được rồi! không còn sớm nữa, con cứ về trước đi. Hôm khác chúng ta lại cùng nói!"

Nhận thấy quyết tâm trong mắt nữ nhi mình, ông thấy thật hãnh diện! nhưng lúc này không phải lúc thích hợp tán thưởng hay đánh giá... ông không thể để tiểu bảo bối của mình ngồi trong bầu không khí nơi lao ngục thế này được

" vâng"

Nàng ôm lấy phụ thân mình nghẹn giọng

" người phải chờ nữ nhi... không lâu nữa nữ nhi sẽ đến tìm người!"

Làm sao nàng không nhìn ra dụng ý của phụ thân mình? dù trải qua bao nhiêu kiếp baba nàng vẫn là quan tâm đến nàng hơn bất kỳ ai khác! chỉ là ông không nói lời yêu thương mà dùng hành động để thể hiện thôi!

" được rồi! con đã có phu quân còn ở đây khóc lóc với lão già này sao?"

" người là phụ thân của tiểu Vân a~ nữ nhi không tìm người thì tìm ai~?"

Liễu Vân nũng nịu lắc lắc tay thừa tướng, ông lại cười haha xoa đầu nàng đuổi người

" vâng!"

Vừa bước khỏi tầm mắt của phụ thân mình, Liễu Vân thả chậm cước bộ nói với nha sai đi sau lưng mình nãy giờ, khí thế chẳng khác nào tu la địa ngục

" Liễu thừa tướng mất một sợi tóc... ta liền cho ngươi chết không toàn thây!"

" vâ...vâng!"

Nha dịch sợ hãi run cầm cập đáp lời, khi nãy nàng đáng yêu dễ gần biết bao thì bây giờ lạnh lùng khó gần bấy nhiêu! đúng là phu thê có khác! huhuhu