Vương Phi Vạn Tuế

Chương 81: Như thế đã xem là chấp nhận chưa?



Bỏ mặt tất cả lại phía sau, bỏ luôn thuộc hạ, cận vệ hay ám vệ gì đó, Tần Sở hắn thực nhớ nàng... gần mười ngày không được gặp nhau, dù giữa hai người vẫn có truyền thư qua lại cũng chẳng dịu đi nỗi nhớ này...

Tần Sở nhanh chóng nắm lấy tay nàng kéo đi khỏi nơi bí bách đó, hoà nhập vào dòng người tấp nập

Dừng bước trước cây cầu nhỏ có bậc thang, lan can chạm khắc bằng gỗ, xung quanh cầu là hàng cây liễu đung đưa theo làn gió, hắn quay người ôm lấy nữ nhân đứng sau mình vẫn còn ngơ ngác, cất giọng như muỗi kêu, bao nhiêu lời hoa mĩ chẳng thốt nên lời, bao nhiêu cảm xúc dồn nén lại, Tần Sở thủ thỉ vào tai nhỏ của Liễu Vân vỏn vẹn hai từ

" nhớ nàng"

Liễu Vân không quá bất ngờ nữa, hành động này chỉ là một trong số hành động mà Tần Sở thi hành với nàng bấy lâu... chỉ là giọng nói như ủy khuất ấy làm nàng có chút muốn bật cười, nàng cong môi đẩy thân Tần Sở ra, nhìn thẳng về vào đôi mắt ấy hồi lâu mới cất tiếng hỏi một câu không rõ đầu đuôi

" huynh thích ta thì phải chấp nhận con người của ta, chấp nhận tính cách của ta, chấp nhận tin tưởng ta, chấp nhận mọi mối quan hệ của ta, không được lừa dối ta bất cứ chuyện gì... bởi vì chỉ cần ngày nào huynh còn cần cái đầu để suy nghĩ... ta tất sẽ biết huynh nói thật hay nói dối! thế nào? huynh còn muốn thích ta không?"

Tần Sở nghe đến mù mịt, dần hiểu nàng đang nói gì trong lòng không khỏi dậy sóng nổi bão! nàng đang xem biểu hiện của hắn sao? như thế đã xem là nàng chấp nhận tình cảm của hắn rồi có đúng không?

Vui mừng qua đi, Tần Sở cũng nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh lặng đang chờ kết quả từ hắn, môi cong lên một đường cong xinh đẹp không chút do dự trả lời

" muốn!"

" được!" ta cũng muốn biết thử cảm giác thích một người!

Tần Sở chỉ nghe rõ nàng nói đồng ý, cũng chẳng suy nghĩ sâu xa mà vội vàng ôm lấy nữ nhân kia vào lòng, âm thầm cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh

Liễu Vân ban đầu có chút bất ngờ, kích động đến thế sao? cũng chẳng lâu sau nàng cũng chậm rãi nâng tay nhỏ ôm lấy thắt lưng của hắn, nàng bình thường đối với những cử chỉ thân mật của Tần Sở không tránh né ghét bỏ cũng chẳng hưởng ứng hay đáp lại... đây là lần đầu tiên!

Cảm nhận bên eo mình cũng được nàng ôm lấy, Tần Sở siết chặt vòng ôm thêm một chút, cúi đầu vào cổ nàng nhỏ giọng nói, âm thanh phát ra dù nhỏ nhưng nàng cảm nhận được hắn đang run

" đa tạ nàng... nương tử!"

A Tứ vốn đã về từ tối qua bàn bạc chút về tình hình hiện tại trong cung, sẵn tiện nói sơ lược về Dạ Nguyệt các luôn để tránh gây hiềm khích

Từ nãy đến giờ hắn vẫn quan sát mọi thứ quanh nàng và đương nhiên hắn vẫn là người được Tần Sở " ưu ái" cho một bát cẩu lương ngập mặt mỗi lần đứng gần nàng mà không hiểu lí do... lại nhớ đến Nhóc Con của hắn... không biết bây giờ đang ở đâu nữa! ba năm qua hắn vẫn luôn tìm kiếm nhưng vẫn không thu được chút tin tức nào!

Hai người tách nhau ra, Tần Sở nắm lấy tay nàng, khung cảnh thật lãng mạn và thơ mộng, nam anh tuấn nữ khuynh thành đứng chung một chỗ ngắm cảnh thưởng hoa, cùng nói về một chủ đề nào đó trông rất hòa hợp... nhưng đó chỉ là người ngoài nhìn thôi! thực tế nè:

Liễu Vân: " họ sắp không đợi được rồi!"

[ dịch: Tần Kha đã bắt đầu hành động rồi]

Tần Sở: " khi nào?"

[ dịch: lúc nào sẽ ra tay?]

Liễu Vân: " sớm thôi! cứ chờ đi"

[ dịch: không lâu nữa chúng sẽ hành động! chúng ta cứ chuẩn bị đầy đủ đi... phòng bất trắc!]

Tần Sở: " ừm"

Tần Sở: " Tam hoàng huynh bị thương rồi"

Liễu Vân: " vẫn ổn?"

[ dịch: có nặng không]

Tần Sở: " có thể trụ được"

[ dịch: khá nặng nhưng vẫn cứu kịp, giờ đã không sao]

Tần Sở: "bên kia vẫn không thu được gì!"

[ dịch: Phía quốc sư vẫn không có động tĩnh gì]

Liễu Vân: " ngư ông đắc lợi?"

[ dịch: định ngồi xem ta đấu đá rồi hạ thủ từ phía sau chiếm thế thượng phong?]

Tần Sở: " ông ta là quan văn!"

[ dịch: ông ta không nắm giữ binh lực, cũng chẳng có thế lực riêng sao có thể kiểm soát thế trận?]

Liễu Vân: " không tra ra không đồng nghĩa với việc không có!".

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

[ dịch: im hơi lặng tiếng lâu như vậy biết đâu đã tự tạo dựng cho mình thế lực riêng ngoài giang hồ rồi! chỉ cần cho đi chút lợi ích liền có không ít người chịu phục tùng, không cần tự thân vận động!]

Con người luôn là như thế... chỉ cần thỏa mãn lòng tham của họ... họ sẽ bất chấp để làm việc! điều đáng buồn là chẳng có mấy ai nhận ra mình đang bán mạng cho quỷ dữ mà quay đầu!

" A Tứ"

" tiểu thư"

" Tìm tiểu Nhất "

" vâng"

" có thể cho ta biết những gì nàng đã trải qua không?"

Tần Sở dịu dàng nhìn nàng, lời nói như mang theo chút tò mò cùng... một loại ánh nhìn khiến nàng khó hiểu! Ghen tị? hắn sao lại có biểu cảm này?

" quá khứ cũng chẳng thể quay lại... huynh tò mò?"

" nàng có rất nhiều bí mật... ta chỉ muốn bí mật ấy bản thân cũng được chia sẻ cùng nàng... như vậy chẳng phải ta sẽ hiểu thêm về con người nàng sao?"

" chuyện rất dài dòng... sau khi xong vụ bê bối này ta sẽ từ từ kể lại cho huynh... con người ta chính là vô tâm vô phế... keo kiệt ích kỷ, người nợ ta ắt phải trả giá, ta nợ người chắc chắn báo đáp"

" nhưng phu quân chỉ yêu thích mỗi nương tử"

Tần Sở cười cười kéo người trước mặt vào lòng trêu ghẹo, Liễu Vân cũng không ngại ngùng mà còn đáp trả làm ai đó xưng danh mặt lạnh cũng phải đỏ mặt

Nàng nâng hai tay chạm vào hai bên sườn mặt của Tần Sở vuốt ve, môi nhỏ cong cong mang theo ý cười khen ngợi

" tốt!"

Tần Sở những tưởng nàng sẽ " đỏ mặt ngượng ngùng" như A Tam nói rồi úp mặt vào lòng mình để tránh người khác thấy mình đang ngại... nào ngờ nữ nhân này lại chạm vào má hắn vuốt ve không tiếc lời khen ngợi làm ai đó giây trước còn cao ngạo giây sau mặt đã ửng hồng...

Trong suốt 16 năm qua nàng là người đầu tiên* chạm vào hắn, không khiếp sợ, không dè chừng, không giả tạo... nàng trong vô thức từng bước một đến gần nội tâm đầy tổn thương của hắn mà xoa dịu an ủi, hắn tình nguyện đem cả trái tim mong manh đầy vết sẹo của mình ra khỏi vỏ gai cứng rắn mặc nàng xem xét... và hôm nay nàng cũng quyết định tháo xuống lớp phòng bị của bản thân để đón nhận trái tim của hắn tiến thêm một bước đến gần nàng

*** người đầu tiên ở đây ý chỉ nàng là người chủ động đến gần hắn, không vì gia thế, địa vị, uy danh, nhan sắc hay bất cứ ý đồ âm mưu gì... chỉ đơn giản là muốn chạm vào hắn... quan trọng là hắn chưa từng có cảm giác chán ghét hay bài xích về hành động của nàng như với những người khác ( người khác ở đây chỉ cả nam, nữ, già, trẻ cả thể)

Người trong lòng thoát khỏi vòng tay, ý cười vẫn còn vương trên khóe mắt, rất nhanh sau đó lại trấn tĩnh tiếp tục vấn đề

" Dạ Tuyên các cũng sẽ tham gia!"

[ dịch: trong cuộc chiến tới cũng sẽ có Dạ Tuyên các nhúng tay vào!]

" người của ông ta?"

[ dịch: quốc sư Trần Cảnh là các chủ Dạ Tuyên các? ]

" ừm, huynh có thể điều động họ?"

[ dịch: không sai! huynh có thể điều động kỵ binh... đúng không? ]

" ta có lệnh bài dự phòng!"

[ dịch: có thể! chỉ cần là phụ hoàng ra lệnh hoặc lệnh bài tượng trưng cho hoàng đế phòng trường hợp cấp bách hoàng đế không thể ra lệnh có thể dùng]

" bao nhiêu?"

[ dịch: kỵ binh có thể điều động trong một lần là bao nhiêu người?]

" hai vạn!"

" vậy là quá đủ"

" Cấm vệ quân có hơn 10 vạn!"

Tần Sở trầm giọng nhắc nhở, kỵ binh dù được đào tạo chuyên sâu hơn cấm vệ quân một chút, nhưng suy cho cùng vẫn bị hạn chế về số lượng, chưa kể hiện tại Tần Kha nắm một phần ba binh quyền, tức là có thể trong một lúc điều động thêm mười vạn quân! nếu tính tất cả thì bên ta cũng chỉ điều động được mười lăm vạn! thực lực quá chênh lệch!

" Dạ Tuyên các không thiếu phần... một vạn sát thủ!"

Liễu Vân tốt bụng nhắc thêm

" chênh lệch khá lớn"

" cấm vệ quân không thế giết... chỉ cần làm họ trong một thời gian bị mất sức là được... còn lại không vấn đề!"

Quân nhà mình hà cớ phải tổn hại? cứ để bọn tôm tép chết thay là được rồi

" chắc chắn?"

[ dịch: nếu như thế chẳng khác nào kể tiểu nhân! không thể đường đường chính chính đánh sao?]

" huynh muốn tốn thêm vài năm sao?"

[ dịch: người ta đã hèn hạ đến mức độ cho người mình và mình tàn sát để ngồi hưởng lợi! huynh còn muốn tự cầm đao đâm mình một nhát cho chúng xem? cấm vệ quân một khị bị tổn thất ít nhất cũng phải mất ba năm để đào tạo lại a! ]

"..."

" nhìn mãi cũng chẳng phải ý hay... ta dẫn huynh đến nơi này!"

Dẹp chủ đề khô cứng kia qua một bên, Liễu Vân đổi chủ đề nói chuyện, nắm lấy bàn tay to hằn vài vết chai sạn do cầm kiếm lâu năm của Tần Sở, dùng chút lực kéo cả cơ thể to lớn kia về phía con phố tập nập mua biết bao nhiêu là sách vở, giấy bút, nghiên mực, thịt và chút bánh ngọt ở Từ Tâm, toàn bộ đẩy lên xe kéo chạy tới trang viên phía tây

Tần Sở nhìn nữ nhân nắm lấy tay mình kéo đi có chút không tự chủ mà bước theo nàng, một phần vì sức lực khác biệt giữa nam và nữ, nếu hắn không muốn di chuyển nàng chẳng có cách nào khiến hắn bước đi, một phần là do nụ cười xinh đẹp ấy... nàng muốn dẫn hắn đến đâu cũng được! vì sự chủ động này chính là nàng đang " chia sẻ bí mật" của nàng với hắn!

Đi về phía Tây thêm một đoạn, trước mắt hai người là một " biệt phủ" khá lớn và rộng rãi nhưng khá vắng vẻ, chỉ có vài người đang quét sân. Cũng đúng thôi, vì giờ này bọn trẻ còn bận học mà!

" tiểu thư! lâu quá người không đến bọn trẻ rất nhớ người a! vị... vị này là..."

Một vị đại thẩm trong lúc ngẩn đầu nhìn thấy nàng liền vui vẻ chạy đến hỏi thăm, về sau mới chú ý bên cạnh nàng còn một " vật thể" đen toàn diện, mang ánh mắt dò hỏi nhìn nàng

Nghe đến đây không chỉ có đại thẩm cần câu trả lời mà cả Tần Sở cũng hướng mắt về phía nàng... thành hôn gần một năm nàng chưa từng gọi hắn hai từ "phu quân", cũng chẳng xác nhận hắn và nàng rốt cuộc có quan hệ gì ngoài hai từ " hợp tác"!

" phu quân của ta"

Ngắn gọn giải thích, Liễu Vân không quá quan tâm về mối ràng buộc về quan hệ giữa người với người, chỉ đơn giản theo phương châm " rõ ràng minh bạch" của bản thân, còn hiểu thế nào là do người tự bổ não cho dòng suy nghĩ bay cao bay xa, nàng không thể quản!