Vương Quốc Màu Xám

Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau



DeYun

Gọi là Hội giao lưu, thật ra chính là dịp để các Huyền Thuật sư trình diễn thành quả của mình. Bọn họ vốn ru rú ở nhà, ngoài những khách hàng quen thì phần lớn thời gian đều dùng để tịnh tâm tu hành, bế quan rồi lại bế quan, muốn gặp mặt nhau rất khó.

Bởi vì ít giao lưu nên rất nhiều thuật pháp, chú trận, chú ngữ chỉ ai nấy xài. Tới những lúc như thế này thì mới có thể thấy được thành quả của cả giới Huyền thuật, các nguyên lý pháp trận có thể bù đắp cho nhau, cũng có thể làm giao dịch mua bán.

Coi như là thịnh hội của Huyền môn.

Tần Thái ngồi cạnh Bạch Cập, tuy Lữ Lương Bạc do Lữ Liệt Thạch tiến cử nhưng đi cùng Bạch Hà nên ngồi cạnh. Lúc này Bạch Hà cũng đang nhìn Tần Thái, xem ra Bạch Cập chịu mang cô đến hội nghị này làm anh thấy lạ. Tần Thái vốn định đi tới cạnh Bạch Hà, sau nghĩ lại thấy không ổn nên không nhúc nhích. Không nói tới thân phận của hai người, nói đến lập trường của Bạch Cập và Bạch Hà bất đồng như thế, chắc chắn Bạch Cập không để yên.

Huống chi hôm nay cô dùng cơ thể "Bạch Cập thích nhất", dù Bạch Hà có nhận ra cô thì cũng không thể nào thừa nhận cô là Tần Thái. Huyền môn chính thống rất coi trọng thân thể do cha mẹ sinh ra, há có thể muốn đổi là đổi?

Hơn nữa không biết được chủ nhân cơ thể này đã đi đâu, làm gì, rất là rắc rối. Tốt nhất là ở cạnh Bạch Cập.

Tuy chỉ là dân nửa mùa, lần này quả thật khiến cô được lợi không ít. Trong đó có thuật pháp hóa cát thành vàng làm cô mở rộng tầm mắt. Đương nhiên đây không phải là kiểu lừa đảo ngoài đầu đường xó chợ, đây là thuật pháp chân chính.

Gần đây Tần Thái đang nghiên cứu thuật điều khiển ngũ hành thi, hiểu biết ít nhiều với năng lượng ngũ hành. Nhưng với bộ não của một người, làm sao so bì với nỗ lực của một môn phái?

Sơ khởi của thuật pháp chính là sử dụng năng lượng của ngũ hành. Cô nhìn xung quanh thì lại không có Huyền Thuật sư nào hứng thú với việc hóa cát thành vàng.

Thật ra rất dễ hiểu, chuyện hóa cát thành vàng không mới mẻ gì ở Huyền môn, vẫn có nhiều ghi chép từ đời trước truyền lại. Nhưng một thuật pháp vô bổ như vậy không phổ biến rộng rãi, là vì để chuyển hóa năng lượng thì phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng từ chính Huyền Thuật sư, tình trạng xói mòn rất nghiêm trọng.

Giống như một tấn cát, chuyển hóa thành vàng chỉ cần hai phút. Nhưng việc bị chiết thọ mệnh lại nhiều hơn thế, cho nên các Huyền Thuật sư nghiên cứu chuyển hóa ngũ hành đều không sống quá 60 tuổi. Hầu hết bọn họ cả đầu tóc bạc ở tuổi 40.

Chuyện hóa cát thành vàng chỉ dùng để mê hoặc lòng người mà thôi.

Nhưng Tần Thái lại cảm thấy hứng thú, lần trước cô đã có ý định hóa gỗ thành vải, tuy rằng không thành công, ít nhất đã chứng minh rằng năng lượng ngũ hành có khả năng chuyển hóa.

Bây giờ thổ sinh kim, rõ ràng chính là viên gạch đầu tiên. Nếu lấy được chú ngữ này không chừng sẽ có phát hiện mới.

Cô đứng chờ một lúc, đợi các Huyền Thuật sư bắt đầu tản đi rồi mới bước tới quầy đó. Nghe nói vị Huyền Thuật sư này chỉ mới 39 tuổi, mà đã giống như người năm sáu chục. Tóc đã rụng hói cả đầu.

Thấy Tần Thái có hứng thú với chú thuật của mình, hắn nhanh chóng giới thiệu, rồi thi triển một màn hóa cát thành vàng vô cùng thần kỳ.

Đương nhiên Tần Thái muốn thứ này, cô xua tay ý bảo đừng nói nữa: "Chú ngữ này bao nhiêu?"

Đối phương không dám coi thường cô, có thể sự hội này đều là người có bối cảnh, ngoài những tiền bối lớn tuổi, những người trẻ tuổi chắc chắn là có sư môn chống lưng, Hắn thật sự muốn lừa gạt nhưng lại sợ phiền toái. Cho nên báo một cái giá hắn cho là đủ: "1 triệu 200 vạn" vừa báo xong sợ quá cao, lại nói: "Thuật pháp này tiêu hao nhiều. Nhưng nếu có cơ duyên tốt, cô có thể hóa giải hạn chế của nó thì số tiền này có tính là gì đâu?"

Tần Thái không nói nhiều, thẳng tay ký hợp đồng, sau đó cô chỉ tay vào Bạch Cập: "Bạch tiên sinh sẽ trả tiền cho ông."

Hắn cầm hợp đồng trong tay, tuy thấp thỏm nhưng vẫn đi tìm Bạch Cập. Bạch Cập nhìn qua các điều khoản một lần, không nói hai lời hạ giá gốc xuống còn 800 vạn. Sau đó viết một cái chi phiếu.

Tên kia đương nhiên không dám ý kiến, cứ nhận như vậy.

Nhìn Tần Thái đang lượn lờ chăm chú nghiên cứu các thuật pháp, Bạch Cập không nhịn được lắc đầu. Nuôi phụ nữ đúng là việc tốn sức tốn tiền, dù có xinh đẹp hay không đều giống nhau. = =

Vốn là hội giao lưu, Tần Thái đã làm quen được với không ít người thuộc thế hệ trẻ của giới Huyền môn. Giấy mời của cô viết là đệ tử của Bạch Cập, mà gặp ai cô cũng tự giới thiệu là sư điệt, Bạch Cập mặc kệ, để cô trò chuyện vui vẻ với người khác.

Lần đầu được tiếp xúc với nhiều Huyền Thuật sư như thế, lúc này mới biết Huyền môn được phân thành những phái nào. Có nơi chuyên vẽ xương, chỗ thì chuyên vẽ da, có nơi tạo giấc mộng, còn có cả tục mệnh tăng tuổi thọ, nhiều vô số kể.

Tần Thái trao đổi danh thiếp với rất nhiều người. Đương nhiên không phải của cô, là của Đàm Tiếu. Mấy Huyền Thuật sư kia không nói ra miệng, chỉ âm thầm khiếp sợ trong lòng, không hổ là đệ tử của Bạch Cập, rất có phong thái của đại gia nha.

Nếu không có Lữ Lương Bạc ở đây, hẳn Tần Thái sẽ tung hoành hơn nhiều, lúc nào cô cũng nhìn về phía bên đó với nửa tâm tư.

Tối đến, Tần Thái trở về biệt thự của Nhị phu nhân, trong lòng vẫn còn vương vấn người kia. Mắt anh ấy không tiện, lúc ở hội giao lưu không nói gì nhiều chỉ lắng nghe Lữ Dật giảng giải.

Lúc Tần Thái tắm cho Tiểu Triều, bị nó cắn mấy nhát cũng không để ý.

Bạch Cập về đến nhà là sáu giờ chiều, thấy Nguyệt Hiện đang ngồi phát ngốc trên sô pha. Hắn đi đến bế cô lên: "Đã ăn gì chưa?"

Nguyệt Hiện ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Cập hôn nhẹ lên trán cô: "Muốn ăn gì, anh đi nấu."

Nguyệt Hiện nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm, ánh mắt toát lên vẻ xa lạ và bi thương.

Bạch Cập nhíu mày, dịu dàng hỏi: "Làm sao thế em?'

Cô lắc đầu, bỗng nhiên hỏi: "Bạch Cập, anh còn yêu em không?"

Bạch Cập ôm Nguyệt Hiện vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Đương nhiên rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh."

Thế nhưng từng giọt nước mắt rơi tí tách trên vai hắn: "Bạch Cập, em muốn đi làm, em không muốn ngây ngốc ở mãi trong nhà."

Bạch Cập đau lòng rõ rệt, hắn hôn lên thái dương cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Hiện ngoan, nói cho anh đi."

Cuối cùng Nguyệt Hiện khóc thành tiếng, giống như chới vơi giữa biển rộng: "Em sợ phải suy nghĩ quá nhiều, Bạch Cập, em rất sợ."

Bạch Cập nhắm mắt lại, cánh tay ôm cô càng dùng thêm sức. Tại sao lại như vậy?

Hắn đã phản bội Trật Tự, chìm nổi với Nhân Gian, chẳng phải mong muốn khiến cô ấy tỉnh lại hay sao? Bây giờ Nguyệt Hiện đã tỉnh, vậy hắn còn đang làm gì đây?

"Đừng khóc..." Hắn nhẹ giọng, nhưng nước mắt cô vẫn cuồn cuộn không ngừng làm tim hắn như lửa nóng: "Đừng khóc."

Một đêm đó, Bạch Cập ôm Nguyệt Hiện trên sô pha cả đêm. Thật ra hắn biết cô bị khủng hoảng, chính hắn cũng thế.

Thời gian là liều thuốc kịch độc, thứ đã bị nó ăn mòn thì ngay cả đệ nhất Huyền Thuật sư cũng không cứu vãn được.

Ngày hôm sau, Tần Thái đang bò trên mặt đất vật lộn với đống dầu mỡ bẩn. Là do Tiểu Triều gặm miếng bò viên ăn ngay trên sàn nên làm bẩn, không dễ làm sạch. Phía sau có tiếng bước chân, Tần Thái quay đầu lại thì thấy Bạch Cập.

Cô bỏ giẻ lau vào lại thùng nước, đứng dậy định đi rửa tay thì Bạch Cập ngăn lại. Im lặng một lát, hắn nói: "Tần Thái, chúng ta dừng ở đây."

Tần Thái sửng sốt một chút, hắn không nhiều lời xoay người rời đi. Cho đến khi hắn sắp bước ra khỏi cửa, Tần Thái nhẹ hỏi: "Sư thúc muốn rời khỏi Nhân Gian sao?"

Bạch Cập dừng chân, Tần Thái tiếp tục cúi người lau nhà: "Vì bò đến đây, đã hiến cả thọ mệnh và phúc lộc của bản thân, có thể bỏ đi sao?"

Bỗng Bạch Cập quay đầu lại, Tần Thái đang dùng sức lau lau vết bẩn kia: "Sư thúc, không đi được." Dứt lời, cô chỉ chỉ vào hai mắt của mình.

Cô là Tiên Tri.

Bạch Cập tiến lên hai bước, dùng sức nắm cổ áo cô kéo lên từ sàn nhà. Tần Thái như một vu nữ ác độc với áo choàng đen rộng: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Tần Thái không nói lời nào, hắn lại thả tay: "Lúc trước vì số phận cô độc của ta mà Nguyệt Hiện phải chết, ta đã thay đổi được. Huống chi là bây giờ muốn đi?" Sự bất an cùng những dự đoán xấu như bốc khói, hắn quay lại với vẻ tự tin cố hữu. Hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng: "Giữa ta và ngươi, vốn có duyên phận thầy trò, nay đến mức này thì muốn oán muốn hận, ngươi chỉ có thể trách Bạch Hà."

Tần Thái cười nhợt nhạt, cô rửa sạch tay, sửa sang lại cổ áo cho Bạch Cập lần cuối: "Tôi chưa từng oán hận điều gì, bảo trọng, sư thúc."

Bạch Cập xoay người nhanh chóng rời khỏi. Tần Thái tiếp tục lau nhà, chẳng có vẻ gì là oán giận cả. Từng bước một, cô biết mình đang làm gì.

Buổi chiều, Nhị gia vội vàng chạy tới. Tần Thái còn chưa kịp tránh đi đã bị hắn bắt lấy: "Bạch Cập đã xảy ra chuyện gì?" hắn hỏi hấp tấp. Tần Thái mờ mịt lắc đầu, đôi mắt Nhị gia sáng như đuốc: "Vì sao hắn lại muốn rời khỏi Nhân Gian?'

Thần sắc Tần Thái bình tĩnh: "Bởi vì hắn sợ vợ hắn chịu tổn thương."

Đồng tử Nhị gia co lại, đánh giá cô: "Là vì cô sao?"

Tần Thái tiếp tục giặt đồ, bởi vì Nhị phu nhân không cho phép dùng máy giặt: "Bởi vì chính hắn, hắn sợ chính hắn không còn là Bạch Cập mà Nguyệt Hiện đã yêu năm đó nữa."

Lục Thiếu Hoài ngẩn ra: "Ta muốn cô xem một chút, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."

Tần Thái dùng chân đạp đạp trong thau quần áo, vì nâng tà áo nên đôi chân và vòng eo thiếu nữ hiện ra, nhỏ nhắn không bằng một vòng tay: "Hắn sẽ không đi, chắc chắn sẽ còn tiếp tục bên cạnh Nhị gia."

Nói thật, Lục Thiếu Hoài không tin: "Nếu hắn đã quyết tâm, chỉ sợ Thái Tử gia sẽ không cố giữ."

Tần Thái lại cười nhạt: "Nhị gia, hãy tin tôi."

Trưa hôm đó, Tần Thái nhận được một cuộc điện thoại, cô xin dì Trân nghỉ rồi lái xe đi đón Nguyệt Hiện. Bạch Cập đang ở Nhân Gian xử lý thủ tục chuyển giao, một mình Nguyệt Hiện ở nhà. Lần này gặp nhau không giống với sự hòa hợp như lúc trước, cả hai không nói chuyện.

Tần Thái đưa Nguyệt Hiện đến bờ sông Trường Giang gần nhất. Gió sông thổi phần phật vén tà áo, dáng người như ẩn như hiện. Tần Thái mua hai ly trà sữa đưa cho Nguyệt Hiện một ly, hai người tựa vào lan can an toàn đón làn gió miên man.

"Cô và anh ấy, rốt cuộc có quan hệ thế nào? Trước khi tôi tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Hiện phá vỡ sự trầm mặc trước tiên. Tần Thái quay đầu nhìn cô, đôi mắt như nổi lên ánh nước, cô hơi cắn môi giọng nói cố bình tĩnh: "Trước khi cô tỉnh lại, sư thúc vì muốn bảo vệ cơ thể cô khỏe mạnh nên bảo tôi cứ mỗi ngày đến đúng giờ, làm các việc chăm sóc da dẻ, tập yoga, làm tất cả những việc tốt cho thân thể cô."

Giọng nói Tần Thái dần dần lộ ra sự bi ai, Nguyệt Hiện vẫn lắng nghe: "Sư thúc là đàn ông lại sống một mình, sinh hoạt không có quy luật. Tôi liền phụ trách luôn việc nấu ăn hằng ngày. Sau đó..." Tần Thái hờ hững nhìn về phía giữa sông, từng câu từng chữ dứt khoát "Sau đó chúng tôi yêu nhau, hơn nữa còn...xảy ra chuyện không nên. Tôi biết chuyện này không đúng, sư thúc cũng biết, nhưng đôi khi con người không thể khống chế bản thân, thật sự rất khó. Rồi một thời gian sau, cô tỉnh lại, sư thúc liền chọn cô, tôi dọn ra ngoài."

Đôi mắt Nguyệt Hiện ngập nước, gió thổi qua lung lay sắp rơi, nhìn vừa thê lương vừa tuyệt đẹp. Tần Thái chỉ nhìn vào mặt sông, âm thanh như bị thổi tan trong gió: "Từ đó về sau, chúng tôi rất ít gặp mặt. Cứ tưởng như vậy sẽ kết thúc, nhưng mà Nguyệt Hiện, thật sự yêu một người, làm sao có thể buông được?"

Cuối cùng Nguyệt Hiện rơi nước mắt cuồn cuộn: "Vậy vì sao cô lại giúp tôi tỉnh lại?"

Tần Thái đưa tay lau đi nước mắt nơi má Nguyệt Hiện: "Bởi vì sư thúc cũng yêu cô, vì muốn cô tỉnh lại mà đã trả giá nhiều như vậy, làm sao tôi có thể để sư thúc thất bại được."

Nguyệt Hiện tuôn nước mắt như suối: "Các người vì sao lại để tôi tỉnh lại? Vất vả như vậy chỉ vì muốn tôi nhìn các người yêu nhau sao?"

Tần Thái nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Tôi tôn trọng lựa chọn của sư thúc, tuy rằng đi theo một đường từ Trật Tự đến Nhân Gian. Nhưng chỉ cần sư thúc hạnh phúc, tôi cũng coi như đạt được ước nguyện."

Nguyệt Hiện khóc không thành tiếng: "Vì sao cô lại nghĩ như vậy? Cô cần anh ấy như vậy, tại sao lại cứu tôi?"

Tần Thái đẩy đầu Nguyệt Hiện tựa vào vai mình, nước mắt ướt đẫm ống tay: "Đừng khóc, thật vất vả mới tỉnh lại được, nhất định phải hạnh phúc."

Nguyệt Hiện không còn nói được câu nào hoàn chỉnh, cứ khóc mãi cho đến khi Tần Thái đưa về.

Đến đêm, bỗng nhiên Tần Thái nhận được một phong thư, từ một địa chỉ xa lạ.

"So với tôi thì cô yêu anh ấy nhiều hơn, tôi đã nợ anh ấy rất nhiều cũng nợ cô quá nhiều. Tôi chưa từng nghĩ vì sự tồn tại của tôi đã chen ngang hai người. Tần Thái, anh ấy là một người đàn ông tốt, xin cô, hãy chăm sóc anh ấy thật tốt."

Cô vốn là một cô gái đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy, từ đầu tới cuối không hề nghĩ Tần Thái sẽ lừa cô.

Tần Thái yên lặng hủy phong thư, người mà Nguyệt Hiện quen trừ cô và Bạch Cập ra, chỉ còn Bạch Hà và mấy người chăm sóc da kia. Với tình hình này, chắc chắn không có khả năng cô ấy đến thẩm mỹ viện tìm bọn họ, cho nên nơi có thể đi....chỉ còn một.

Tần Thái phái một ngũ hành thi, bám theo Nguyệt Hiện từ xa. Cô ấy không đem theo thứ gì, cứ đi mãi trên phố đến nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ người bạn thời thơ ấu.

Đến khi Bạch Hà đón Nguyệt Hiện, Tần Thái gọi ngũ hành thi kia về. Cô nhắm mắt lại, trằn trọc một hồi mới ngủ, trong giấc mơ có nước mắt Nguyệt Hiện tuôn như suối. Tần Thái lau nhẹ hàng nước mắt kia, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ hắn mệnh cô độc, và không ai cố thể thay đổi được Thiên Đạo. Thật vất vả mới tỉnh lại được, nhất định phải hạnh phúc."

Nguyệt Hiện đang ở đâu?

Ngày hôm sau, lúc Tần Thái đang bón thuốc cho Nhị phu nhân, cửa lớn bị đạp văng ra, lúc đi vào đôi mắt Bạch Cập tỏa ra sự hung dữ. Đến Nhị phu nhân cũng hoảng, một lát mới bình tĩnh gầm lên: "Bạch Cập! Ngươi đang làm gì thế hả!"

Bạch Cập không để phu nhân vào mắt, hắn bước đến trước mặt Tần Thái, ném chén thuốc trong tay cô đi: "Nguyệt Hiện đang ở đâu?"

Giọng hắn mang nặng sát khí, Tần Thái lại rất bình tĩnh: "Không thấy Nguyệt Hiện sao?"

Bạch Cập tát vào má cô, tai Tần Thái ong lên một tiếng choáng váng, cả người nghiêng qua một bên. Máu tứa ra bên khóe miệng nhỏ giọt xuống chăn Nhị phu nhân, con chó cả kinh sủa ầm lên như điên.

Tần Thái không lau đi vết máu bên miệng, cô giương đôi mắt nhìn thẳng vào Bạch Cập: "Tôi không biết."

Nhị phu nhân tức giận ném gối vào Bạch Cập: "Bạch Cập, ngươi làm phản rồi!!"

Bạch Cập ngó lơ, hắn duỗi tay kéo tóc Tần Thái, kéo cô ra ngoài phòng: "Không biết sao? Ngoài ngươi ra thì cô ấy còn biết ai?!"

Hắn đá cô, Tần Thái hự một tiếng, không trốn tránh, cũng không đánh trả. Mà hắn một thân lệ khí: "Nguyệt Hiện đang ở đâu?"

Tần Thái vừa mở miệng, máu đã chảy xuống cổ: "Không biết."

Bạch Cập giương tay lại tát cô một cái, hắn kéo cô ra đến mặt cỏ ngoài biệt thự, lửa giận ngút trời: "Tần Thái, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng!"

Tần Thái ngẩng đầu lên nhìn gương mặt giận dữ kia, những lưu luyến lúc trước đã hóa thành tro tàn, đôi mắt bừng lửa giận và lo lắng. Tần Thái hơi nâng khóe miệng, cười nhẹ: "Có thể thấy được sư thúc như thế này, quả là không dễ."

Bạch Cập cúi người, tay trái bấu chặt đầu vai Tần Thái, năm ngón tay như muốn đâm sâu vào da thịt cô. Tần Thái bị kéo ngã trên mặt cỏ, khắp nơi đều là máu, đến lúc tay phải Bạch Cập đang bấu vào ngực cô, cô không cười nổi nữa.

Hắn đang cầm dị mắt trong cơ thể cô, hắn đã sớm biết?

Hô hấp Tần Thái cứng lại, bàn tay kia chỉ dùng chút sức mà sự đau đớn đã đánh ập cô. Đó là cảm giác bị lấy mất thứ quan trọng nhất của hồn phách, thứ duy trì sự sống cả cơ thể này. Tần Thái cảm nhận được hồn phách đang hô hấp khó khăn, đang là ban ngày mà bị lấy mất dị mắt, cô sẽ hóa thành cương thi và rồi chậm rãi bị thiêu đốt thành tro.

Bạch Cập cúi người gần cô hơn, hắn đang chờ.

Tần Thái nắm chặt lấy một góc áo sơ mi của hắn, Bạch Cập nắm chặt dị mắt hơn, làm cả người cô run rẩy: "Tôi....không biết."

Hắn dùng sức nắm rồi kéo phăng ra ngoài như đang đào trái tim cô, Tần Thái mấp mái môi, sắc mặt xám trắng.

"Bạch Cập!" Phía sau có một giọng nói hét lên, Bạch Cập không quay đầu lại cũng biết là ai. Nhị gia, Lục Thiếu Hoài. Hắn không muốn để ý tới, tay phải dùng sức giơ lên cao, cả người Tần Thái bắt đầu nổi lên khói xám, ánh mặt trời đang thiêu đốt cơ thể cô. Lục Thiếu Hoài nhào đến bọc Tần Thái vào một cái áo khoác, nhanh chóng ôm cô vào trong bóng mát.

Lúc này tầm mắt Tần Thái đã nhòe đi, không nhìn rõ thứ gì, âm thanh bên tai cũng nghe không rõ. Lục Thiếu Hoài như đang cãi nhau với Bạch Cập. Người đang nhìn nàng là ai, mùi thuốc kia rất quen thuộc, là Nhị phu nhân sao?

Tần Thái duỗi tay nắm lấy tay phu nhân, mỗi một chứ như cắn lưỡi: "Nhị phu nhân, tôi vốn dĩ đã chết, chỉ sống được nhờ một con dị mắt của sư phụ. Bây giờ chắc tôi không sống nổi...." Dị mắt đã bị lôi ra, kéo theo cả sự liên hệ với hồn phách, toàn bộ rã rời, "Nay dị mắt xin đưa cho phu nhân, cảm ơn phu nhân....mấy ngày nay đã chiếu cố Tiểu Mộ."

Dứt lời, Tần Thái liền ngất đi.

Lúc cô tỉnh lại là đang nằm trên giường, chết thì chắc chắn không chết, dị mắt đã được đặt lại vào vị trí trái tim. Dự đoán của cô đã đúng, Nhị phu nhân có thân phận thế nào? Nếu chỉ bằng một dị mắt mà có thể chữa khỏi bệnh của cô thì Thái Tử gia sớm đã truy lùng, sao lại để phu nhân bệnh đến giờ?

Nhưng phu nhân đã bị những lời kia làm cảm động, lúc đó thần trí của Tần Thái không ổn định, có thể nói ra những lời này có thể thấy là lời xuất phát từ nội tâm. Nha đầu này quả nhiên rất đơn thuần, lại không có dã tâm, chỉ cần ban cho chút ân huệ nhỏ đã khiến cô gái nhỏ này trung thành đến bán mạng. Loại người này phải đi theo Bạch Cập quả thật đáng thương, cũng lãng phí, không bằng thu thành tâm phúc về sau hẵn có lúc hữu dụng.

Đã hạ quyết tâm thì cách đối xử với Tần Thái liền khác trước, bảo người làm phải chăm sóc tốt cho cô. Phu nhân suy xét đến gia thế, tính cách, nhưng quên suy xét đến sức mạnh hồn phách lúc này của Tần Thái.

Chỉ là dưới ánh dương thì hồn phách cô mới bị đốt cháy khiến thần trí mơ hồ. Chứ có đánh tan thành từng mảnh nhỏ, cô vẫn biết mình cần làm gì.

Tần Thái nằm trên giường nửa tháng, Nhị phu nhân qua thăm hai lần, Tần Thái cựa người muốn ngồi dậy nhưng phu nhân không cho, làm Tần Thái cảm thấy ngoài ý muốn chính là Nhị gia cũng đến vài lần. Thật sự Bạch Cập không rời Nhân Gian, hắn còn cần lực lượng để tìm kiếm Nguyệt Hiện.

Nhị gia đã sớm nghe Tần Thái nói hắn không đi, tuy rằng lúc đó không tin cô hoàn toàn, nhưng với kết quả thế này cũng không tệ.

Hắn nể trọng Bạch Cập vì năng lực, là địa vị phán quan của hắn. Mà Lam Trù này, nhìn qua thì rõ ràng dễ khống chế hơn Bạch Cập nhiều.

Đơn thuần, chất phác, không có dã tâm, còn là Tiên Tri, thật sự quá vừa ý.

Sau một tháng dưỡng thương, có Đàm Tiếu đi thăm qua một lần. Sa Ưng thì không hề lộ diện, lúc này có nhiều người đang để mắt đến, nếu anh đi sẽ khiến người khác thấy cô có nhiều mối quan hệ, ngược lại gây bất lợi cho cô. Mà với chức Bộ trưởng bộ Tài nguyên, không có ai tới thì có vẻ giả tạo. Sa Ưng này chuyện gì cũng suy xét cẩn thận, cho nên anh chính là người không nên đến.

Tần Thái vẫn luôn tĩnh dưỡng ở biệt thự của Nhị phu nhân, đến khi thương tổn có vẻ đã ổn hơn, cô cố gắng rời giường, ngày đêm hầu hạ phu nhân.

Với gương mặt xám tro, đôi môi tái nhợt làm Nhị phu nhân thấy thuận mắt hơn nhiều, dần dần hòa hợp với cô hơn.

Mà Nhị gia lại có suy nghĩ khác, Bạch Cập đã trở mặt với Tần Thái như thế, dù cô có tìm chỗ dựa thì cũng không nên đầu phục phu nhân hắn mới tốt.

Tới tháng tám, Thái Tử gia xuất quan.

Từ sáng sớm Nhị gia đến biệt thự, Tần Thái đang giúp Nhị phu nhân chải tóc. Tay cô không khéo léo, nhưng học tập lại rất có tâm. Vì một kiểu tóc đơn giản mà có thể dùng người mẫu luyện tập cả tối không ngừng.

Lúc này chải tóc đã dễ dàng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn trang điểm rất đẹp, giấu đi được vẻ bệnh tật của Nhị phu nhân. Lục Thiếu Hoài vừa lòng, chờ phu nhân chuẩn bị xong rồi đẩy xe lăn ra cửa. Tần Thái ôm Tiểu Triều đi theo, ba người cùng lên xe. Tần Thái ngồi vào ghế phụ lái, qua kính chiếu hậu cô có thể thấy gương mặt lộ chút ý cười của Nhị phu nhân.

Cô rũ đôi mắt, tay vuốt lông Tiểu Triều. Con chó kiêu ngạo này quay đầu ngắn một phát vào tai tài xế. Nhưng vị tài xế này không tầm thường, cổ họng không phát ra tiếng, yên lặng lái xe.

Tần Thái ôm nó qua phía cửa xe.

Thế gian này thật sự rất đơn giản, khi đang cảm thấy bản thân đau khổ, nhìn xung quanh đi, sẽ thấy không chỉ có một mình đang chịu đựng.

Ban đầu, Tần Thái cho rằng Tiêu Dao các đã là tổng bộ của Nhân Gian, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, tổng bộ cách Tiêu Dao các rất xa. Lúc xuống xe, trước mặt cô là các tòa nhà chọc trời. Lục Thiếu Hoài ôm Nhị phu nhân đến xe lăn, trước cửa tòa nhà có rất nhiều người đang đứng chờ, rõ ràng là chuẩn bị nghênh đón ai đó.

Tần Thái biết bản thân không có mặt mũi này, thậm chí Nhị gia cũng không. Với trận bày như thế này, đương nhiên là nghênh đón Nhị phu nhân. Lúc này có người chạy tới, khách khí khom người chào: "Tử Hằng tiểu thư."

Thì ra tên của Nhị phu nhân là Tử Hằng, tên không tệ, chỉ là không biết họ gì.

Nhị phu nhân khẽ gật đầu, đang muốn đi vào trong, bỗng nhiên Tần Thái đưa Tiểu Triều cho Nhị gia, sau đó nửa quỳ trên mặt đất – thắt dây giày bị lỏng cho Nhị phu nhân.

Lúc này mọi người mới chú ý đến người phụ nữ toàn thân áo đen và đầu bạc trắng này, những người hầu hạ bên cạnh Nhị phu nhân đều ăn mặc như vậy, ban đầu căn bản không để ý.

Thắt xong, Tần Thái nhận lại Tiểu Triều trên tay Nhị gia, đoàn người lúc này mới đi vào cửa xoay.

Bình tĩnh bước lên nền đá cẩm thạch đen, gương mặt Tần Thái không biểu tình, lòng bàn tay đã rịn lớp mồ hôi mỏng. Vết thương của cô chưa hết hoàn toàn, lúc này còn bị kích động làm tim đập liên hồi, cô hít sâu một hơi mới bình thường hơn.

Thái Tử gia, cuối cùng cũng gặp được.

Cửa thang máy mở ra, đột nhiên mọi người dừng lại. Tần Thái đưa mắt nhìn thì thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi đi đến. Thân mặc áo sơ mi caro trắng đen, bên dưới là quần tay đen, bước chân tỏa ra sự tự tin cùng khí chất sang quý.

Lục Thiếu Hoài tiến lên vài bước, bắt tay với người đó: "Đại sư huynh."

Đây chính là Đại gia?!

Tên là gì nhỉ,...Sầm...Sầm Cổ Dương?

Sầm Cổ Dương nắm tay Lục Thiếu Hoài cười thân thiết: "Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp rồi, bệnh tình Tử Hằng đỡ hơn chưa?"

Giọng nói của Lục Thiếu Hoài cũng tỏ vẻ thân thiết: "Đã khá hơn nhiều, gần đây mặt mày sáng sủa hơn hẳn."

Sầm Cổ Dương nhìn thoáng qua Tử Hằng trên xe lăn, thuận tay đẩy phu nhân vào thang máu. Tần Thái ôm Tiểu Triều leo thang bộ bên cạnh, cố nhân gặp lại, cô không nên quấy rầy gây chướng mắt thì hơn.

Tới tầng 16, Tần Thái cảm nhận hơi thở của mình có thay đổi, xem ra là trận pháp tiếp dẫn. Cái này có lợi, lúc chạy trốn rất nhanh. Hơn nữa còn tăng cảm giác thần bí, một tổng bộ không có vài cái trận pháp thì làm sao dám xưng là Huyền Thuật sư, đúng không?

Tần Thái đi phía sau Nhị phu nhân, Sầm Cổ Dương và Lục Thiếu Hoài vừa đi vừa "thân thiết nói chuyện với nhau", không khí rất hòa hợp. Tần Thái ôn Tiểu Triều, nhắm mắt bước theo, tầng 16 dẫn đến một ngọn núi nhỏ, có lẽ vì Nhị phu nhân nên lót con đường nhỏ bằng phẳng, tiện cho xe lăn.

Bên tai tiếng nước chảy róc rách, chân đạp lên mặt cỏ mềm mại, tâm tình theo đó thả lỏng không ít. Gió núi thổi tới lộng áo choàng Tần Thái, vén lên mái tóc bạc, thân ảnh cô đơn bạc như tờ giấy. Nhận thấy có ánh mắt phóng tới, cô hơi nghiêng mặt, khóe môi câu lên, yêu mị như tinh linh núi.

Bạch Cập dời mắt, bước về phía trước.

Đi không bao lâu, đã đến một thung lũng sâu, giữa tháng tám, nơi này nở rộ hoa đào. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang đánh đàn trên một bàn đá. Đàn kia lại không phát ra âm thanh.

Tất cả mọi người ngồi xuống bên bàn đá, Tần Thái nghiêng tai lắng nghe, quả thật không nghe ra. Nhưng mỗi khi đầu ngón tay ông lão khẽ gãy, gió núi thổi qua ngọn cây sẽ có biến hóa. Tần Thái lẳng lặng nghe, thật khó có thể tin được là người này đang đàn bằng gió.

Lá cây và gió từ đàn tấu lên một khúc giao hưởng, ai cũng nín thở ngưng thần. Rất nhanh Tần Thái đã phát hiện ra âm thanh kia đã chuyển hóa thành loại năng lượng khác, an ủi hồn phách. Giống như phần mềm dọn dẹp trong máy tính, cả người trở nên thật thoải mái, tư duy như được nước gột rửa sạch sẽ.

Đây chính là, chuyển hóa năng lương thực sự sao?

Trách không được vì sao Nhân gian vẫn luôn đứng vững như vậy, người này có khác gì Thần minh đâu chứ?

Thân phận Tần Thái là hạ nhân, theo lý thì không có chỗ ngồi. Nhưng lần này có Nhị phu nhân, cho cô một cái bàn đá nhỏ. Cô ngồi xuống, tà áo tỏa ra xung quanh như một đóa hồng đen nở rộ.

Trên bàn vốn dĩ không có gì, lát sau liền có hương rượu nồng tỏa ra từ dòng suối bên cạnh. Mà lúc này, lão giả đầu bạc ngưng đánh đàn. Ông ấy phất tay lên, trên bàn mỗi người xuất hiện một cốc rượu hình tam giác, Tần Thái nhìn kĩ một chút, là bạc.

Lão giả nhấc tay phải là dấu, tất cả mọi người làm theo, mà cốc rượu rỗng kia bỗng đầy tràn rượu màu hổ phách. Lão giả vuốt nhẹ chòm râu trắng, nhẹ giọng nói: "Thiếu Hoài, nghe nói con có chuyện muốn nói với ta?"

Rất ôn hòa, không có gì ghê gớm, cũng không có dáng vẻ của lão đại, hay lúc nói sẽ chêm mấy thành ngữ cổ ngữ cho oách gì đó. Nhưng qua những chuyện vừa rồi, Tần Thái không dám khinh thường.

Lục Thiếu Hoài đứng dậy, hành lễ cực kì cung kính: "Sư tôn, mấy ngày trước phán quan trưởng đã tiến cử một người với đệ tử. Chính đệ tử đã kiểm chứng lời phán quan nói là thực hay hư, quả là người này có năng lực của Tiên Tri, có thể thấm nhuần Thiên Đạo."

"vậy à?" Lão giả nhìn Tần Thái, Tần Thái nhanh chân đứng dậy, cô không muốn biểu hiện linh hoạt mà cố ý để tay chân có chút luống cuống. Ánh mắt Bạch Cập hơi ngưng, cô ta vốn không phải là người câu nệ như vậy.

Sầm Cổ Dương ngồi bên cạnh có sắc mặt rất kém, Triên Tri là gì hắn hiểu rõ. Lão Nhị này, cưới Tử Hằng xong vốn đã có ưu thếm này còn tìm được Tiên Tri!

Lão giả đánh giá Tần Thái một lát, rồi nói: "Nếu thật sự có năng lực của Tiên Tri, bạn nhỏ này có thể nói cho lão phu biết, sau này sẽ có chuyện gì xảy ra."

Tần Thái nhắm hai mắt, chỉ cố nhìn thoáng qua sau lưng Lão gia tử nhưng đột nhiên cô phun một ngụm máu.

Ngọn núi này rất kì lạ, bất kì thuật pháp nào cũng sẽ tiêu hao gấp đôi. Bình thường cô hay nhìn những chuyện sắp xảy ra chỉ tốn chút tu vi nhỏ không đáng kể, mà ở chỗ này lại cảm nhận được rõ ràng hơn. Vết thương của cô vẫn chưa tốt, nên đã chạm đến thương thế vì tiêu hao lớn.

Cô cau mày, nhẹ giọng nói: "Lão tiên sinh sẽ mời Đại gia ra ngoài, rồi nói chuyện với một mình Tiểu Mộ."

Lão gia tử không tỏ ý kiến, chỉ ý bảo hắn người xuống, sau đó lại nâng chén lên: "Hôm nay vừa lúc gặp lão phu xuất quan, mọi chuyện tạm gác qua một bên, cùng nhau uống."

Thế mà ông lão cố tình không đề cập đến chuyện này luôn. = =