Vương Quốc Màu Xám

Chương 198: Nhị phu nhân



DeYun

Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoài đến Tinh Tú thính tuần tra như thường lệ. Tần Thái không có ở đây nên hắn vào văn phòng cô ngồi một lát, phát hiện thư kí đã đổi. Trước kia hầu như công việc này do trợ lý Đàm của Tần Thái phụ trách, hôm nay lại là người con gái cao gầy xinh đẹp.

Lục Thiếu Hoài không nắm rõ người của bộ Phán quan, cũng chưa nhìn thấy người này bao giờ vì Bạch Cập không cho phép ai nhúng tay vào nhân sự. Cho nên cả lúc Lão gia tử còn sống, cũng hiếm khi hỏi đến chuyện nội bộ của hắn.

"Cô là ai?" Lục Thiếu Hoài hơi nhướng mày, cô gái mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V, bên dưới là váy chữ A đến đầu gối. là kiểu trang phục thường thấy nơi công sở, nhưng trên người cô thì lại có một sự phong tình vũ mị khó nói thành lời.

"Nhị gia, tôi tên Ứng Quả Nhi, người của bộ Phán quan. Phán quan trưởng giao cho tôi nhiệm vụ bảo vệ Tiên Tri." Ứng Quả Nhi đáp khéo léo, vừa nói chuyện vừa đem tới trước mặt Lục Thiếu Hoài cốc cà phê. Bộ Phán quan được coi như là nơi nắm giữ kỹ thuật của cả Nhân Gian, mỗi một người đều có thể làm tốt một mặt nào đó.

"Đã là phụ trách an toàn cho Tiên Tri, sao lại không đi cùng cô ấy ra ngoài?" Hắn không chút để ý cầm cốc cà phê lên uống, người này không hề hỏi hắn muốn uống gì.

"Tiên Tri đại nhân tạm thời giao tôi việc của thư kí." Ngay cửa ra vào văn phòng Tần Thái có một gian được ngăn cách bằng kính pha lê, bình thường là chỗ tiếp khách, nay là chỗ ngồi của Ứng Quả Nhi.

Với vị trí của Lục Thiếu Hoài, vừa đủ thấy bóng dáng kia, ngũ quan tinh xảo, dáng người thu hết vào mắt khiến hắn phải nhìn thêm nhiều lần.

Ứng Quả Nhi từng có ý muốn thân cận với Bạch Cập, đã vài lần ám chỉ nhưng người này thật khó chịu, không có tiến triển. Cuối cùng cô ta đành từ bỏ. Hiện tại Bạch Cập phái cô đến Tinh Tú thính, tuy chỉ là chức văn thư nhưng lòng vẫn rất vui.

Ở bộ Phán quan, phần lớn là tiếp xúc với khách hàng, khác với những người có thể tiếp xúc từ Tinh Tú thính. Có thể lui tới nơi này có ai không phải là lớp quản lý cấp cao của Nhân Gian? Đối với cô ta mà nói thì cơ hội nhiều hơn bộ Phán Quan.

Chính cô ta cũng không nghĩ tới là ngày đầu tiên đi làm đã có thể diện kiến thủ lĩnh trẻ tuổi của Nhân Gian. Cơ hội tốt như thế, há có thể bỏ lỡ?

Cho nên mọi nhất cử nhất động, nhìn thì như tùy ý mà hao biết bao nhiêu tâm cơ. Vừa phong tình lại không khoe khoang, lại có sự vũ mị trong đứng đắn.

Lúc đó Tần Thái đang ở nơi khác. Một tòa trang viên rộng lớn, bên ngoài có hai người làm vườn tuổi trung niên đang cắt cỏ tưới hoa. Cổng vòm bằng sắt không dính một hạt bụi, dàn cây lan điếu tươi tốt rũ thân màu xanh nổi bật trên tường trắng, đầy vẻ sạch sẽ tươi mát.

Tần Thái từ từ đi tới, hai người làm vườn kia lập tức chặn cô lại: "Đây là trang viên tư nhân, không cho phép người ngoài đi vào."

Tần Thái đưa thẻ hội viên Nhân Gian ra, là hội viên cấp A. Hai người nọ thoáng nhìn nhau, người hơi béo bên trái nói: "Trước hết tôi xin phép hỏi ý kiến của chủ nhân trang viên."

Sau đó hắn lấy điện thoại, gọi cho Lục Thiếu Hoài. Tầm hai phút sau hắn lùi qua một bên: "Mời."

Cổng vòm màu trắng được mở ra, một trận gió mang theo chút mùi tanh hôi bay đến, Tần Thái khẽ nhíu mày. So với hoa cỏ tinh xảo được chăm sóc cẩn thận bên ngoài thì, bên trong khác một trời một vực. Cỏ dại mọc tràn lan, lá rụng thành lớp dày, con đường nhỏ cũng mọc đầy rêu xanh.

Nơi này thật sự không giống như có người đang sống.

Tần Thái đi theo tìm chỗ phát ra mùi tanh, bước qua cả con đường rêu xanh lá rụng. Tuy là đã vào xuân, gió mát thổi rười rượi, trăm hoa đua nỏ, nhưng nơi này tuy là gió ấm vẫn còn mang theo mùi tanh hôi.

Lần theo mùi đó, cô đi đến trước một ngôi nhà hai tầng, cánh cửa khép hờ. Tần Thái đẩy cửa vào thì thấy mùi hôi bên trong thật sự gay mũi, cô vừa nhíu mày, nhìn sang thì thấy một căn phòng cũng không đóng.

Thảm bên trong bẩn đến mức không nhận ra màu ban dầu, ấm trà bên bàn nhìn sơ qua chính là hàng thượng phẩm nhưng đã bám đầy bụi. Càng đáng sợ hơn là giường đôi vừa to vừa rộng kia, màn lụa đã hóa màu đen bẩn, chăn và gối giống như đã lâu không được thay.

Mà người vốn kiêu ngạo không ai bằng Nhị phu nhân, Tử Hằng đại tiểu thư của Nhân Gian, đang nằm trên một cái giường như thế. Tóc đã bết thành một đống, dường như bị thuốc và đường dính kết lại không được dọn dẹp, trên mặt lem luốc vết thuốc đen đen.

Mùi tanh hôi chính là phát ra từ đây, Tần Thái đi đến mép giường nhìn người phụ nữ đã gầy tới mức như chỉ còn da bọc xương. Nhị phu nhân gian nan mở to mắt nhìn thoáng qua Tần Thái.

Còn cho rằng người này sẽ nổi giận, không nghĩ phu nhân chỉ há miệng thở dốc, gian nan nói: "Ta muốn đổi khăn trải giường."

Tần Thái định đáp lại thì phía sau vang lên tiếng động nhỏ, rồi giọng nói vừa cứng vừa lạnh như băng: "Nơi này không chào đón khách khứa."

Tần Thái xoay người, thấy một người phụ nữ tầm 50 đang đứng ở cửa, trong tay cầm một chén cháo màu đen. Bà ta đi đến đặt lên cái tủ đầy bụi đầu giường, không nâng đầu Nhị phu nhân dậy mà thẳng tay đút từng muỗng lớn vào miệng. Nhị phu nhân gian nan nuốt xuống, thứ nước sệt sệt đen ngòm chảy từ miệng xuống cổ, đi vào trong áo.

"Còn chưa đi?" người phụ nữ kia quay đầu nhìn về phía Tần Thái, ánh mắt héo hon như cây ngô đầy chết khát.

Tần Thái xăn tay áo lên, bước tới xốc chăn lên, một mùi tanh xộc vào mũi. Những thứ bài tiết trên giường chưa được rửa sạch, chửi thề cũng không hình dung được cảnh "thảm khốc" đó. Nhị phu nhân gầy đến đáng sợ, trên người lỗ chỗ bị lỡ loét. Lồng ngực phập phồng chỉ như túi da làm người nhìn thấy sợ hãi.

"Cô định làm gì?" giọng người phụ nữ kia không chút gợn sóng, mang theo tử khí. Tần Thái kéo khăn trải giường ra, bên dưới nệm đã mốc meo.

"Thay một cái khăn trải giường sạch khác." Giọng cô không lớn và bình tĩnh. Người phụ nữ kia do dự một chút, rồi đi chuẩn bị. Bây giờ khí chất của Tần Thái đã khác trước rất nhiều, từ cách nói năng đến hành động đều làm người khác không dám khinh thường.

Khăn trải đã đổi xong, cô yên lặng nhìn người trên giường một lát. Cuối cùng xoay người đi ra khỏi tòa trang viên này. Lục Thiếu Hoài đã đứng bên cạnh đài phun nước. Hắn đang chơi đùa với cá chéo Nhật trong hồ. Nhìn thấy Tần Thái lập tức nở nụ cời ôn hòa: "Sao lại muốn đến đây?"

Cô nhìn về phía hoàng hôn, dẫm lên ánh sáng ráng vàng đi tới: "Bỗng nhiên nhớ tới cố nhân nên đến."

Lục Thiếu Hoài cười khẽ một tiếng: "Cảm giác thế nào?"

Bước chân Tần Thái nhẹ nhàng: "Vô cùng vui vẻ."

Lục Thiếu Hoài cười càng tươi hơn: "Đi thôi, đi tìm chỗ nào đó ăn cơm."

Hắn đưa tay ôm bả vai cô, ánh mắt Tần Thái hơi nghiêng, không né tránh. Hai người cùng lên xe, trang viên dần lùi về phía sau. Tần Thái híp mắt nhìn ánh nắng chiều: "Vì sao lại để cô ấy tồn tại, chết đi không tốt hơn sao?"

Lục Thiếu Hoài cười, lúc hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp trai: "Đương nhiên phải sống, dù là người yêu nhất, hay là người hận nhất, đều rất quan trọng, phải sống."

Tần Thái không nói nữa, tối nay cô cùng ăn với hắn, nhưng vẫn về biệt thự Thiên Lư loan. Đàm Tiếu và Sa Ưng đang vui vẻ, cùng Thông Dương Tử và Tang Cốt Nê làm thành bàn mạt chược, cái Gương kia cứ đi loạn xạ nhìn trộm bài về mách cho Tang Cốt Nê, đang bị Sa Ưng đánh cho một trận.

Thấy Tần Thái về, Đàm Tiếu lập tức đi chuẩn bị nước ấm và sữa cho cô tắm, còn rải thêm cả cánh hoa. Cô ngâm mình trong hương thơm ngào ngạt, không biết vì sao lại nghĩ đến Nhị phu nhân. Hình ảnh đó đối với cô bây giờ, không có nhiều đồng tình, chỉ có tâm như thu tàn hoang cỏ.

Cô cứ ngốc như thế cả nửa tiếng, Đàm Tiếu vào kiểm tra một lần, Sa Ưng vào xem xét một lần. Anh đành phải lên tiếng: "Tần Thái phá của, cô đang ngâm rượu thuốc à?"

Lúc này cô mới tỉnh lại, vươn đôi tay cho anh kỳ cọ. Sa Ưng không thích làm mấy chuyện này, chỉ có Đàm Tiếu ôm cô từ bồn sữa ra, tỉ mỉ chăm sóc. Bao cô lại bằng khăn tắm, sắc tâm bắt đầu nổi lên, đem người thơm nùng sữa về phòng. Tần Thái ôm lấy cổ anh: " Cơ thể "Đàm Tiếu thích nhất" còn dưới tầng hầm."

Đàm Tiếu không vui, đi xuống đó ôm "Đàm Tiếu thích nhất lên". Sa Ưng ló đầu vào nhìn, rồi trực tiếp ôm Tần Thái về phòng mình, động tác của anh rất nhanh, không biết từ lúc nào đã có sẵn "Bạch Cập thích nhất".

Tần Thái ôm anh, bỗng nhớ đến một chuyện: "Cái quyết dùng để gia tăng ngũ quan lần trước anh dạy tôi ấy, có vẻ như Bạch Cập dị ứng với nó?"

Sa Ưng không chờ nỗi, vừa hôn cô vừa cởi quần áo: "Bọn họ là Huyền Thuật sư, đối xử với ai cũng như người ta có huyết hải thâm thù gì với mình vậy, thân thể Bạch tiên sinh và hồn phách chắc chắn đã đươc điều chỉnh, các giác quan nhanh nhạy hơn người thường nhiều. Cô lại đi tăng thêm, không phát cuồng mới là lạ."

Tần Thái sợ hãi: "Điều chỉnh sao? Nếu vậy chắc là chỉ đau một chút lại phóng đại thành đau muốn chết mất sao?"

Sa Ưng ừ một tiếng: "Bọn họ cần độ nhạy cao, chỉ cần hồn phách có hơi lạ là sẽ cảm nhận được, phải có cả lợi và hại thôi."

Tần Thái im lặng không nói, Sa Ưng vuốt ve cô dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

Tần Thái khẽ nghiêng người thở dài: "Chỉ là cảm thấy sợ, tôi cho rằng mình đã rất nỗ lực, bây giờ cứ mơ mơ màng màng cho rằng bản thân là một đệ tử tốt và chăm chỉ, bỗng nhiên nhận ra chỉ đang treo cổ trên một cái cây." Cô nghĩ nghĩ, giữ chặt Sa Ưng: "Tôi cũng muốn điều chỉnh để tăng độ phù hợp giữa linh hồn và cơ thể."

Sa Ưng hơi giật mình, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, không nói gì.