Vương Quốc Màu Xám

Chương 43



Bạch Chỉ luôn biết rõ khả năng của mình, biết rõ sự đấu đá công khai và ngấm ngầm trong Thông Dương quán, nhưng cô ta không biết năng lực của Tần Thái. Tần Thái, một tiểu cô nương mười sáu tuổi, mới ra xa hội chưa bao lâu, nghe nói khi xử lý Bạch Lộ, Tần Thái còn nôn thốc nôn tháo tới mức không đứng dậy nổi.

Còn khi làm việc dưới quyền Tần Thái, Tần Thái chỉ luôn giống như một cái bánh bao. Không tranh chấp với bên ngoài, cũng chẳng dám mắng giận người bên trong.

Bạch Chỉ luôn kiềm chế mình rất tốt: Không chủ động ra tay, để Tần Thái tự ra tay.

Thậm chí cô ta còn đề phòng việc Tần Thái tố cáo cô ta với Trật Tự, nên mấy hôm nay cô ta đã yêu cầu Thông Dương quán giám sát việc lên mạng, di động, cùng những hành động đặc biệt khác của Tần Thái.

Việc Tần Thái ra ga tàu, cho Thanh mù một vạn tệ, không chỉ mình Bạch Chỉ nhìn trộm thấy được, mà bọn Đàm Tiếu cũng biết. Mọi người đều đang giăng sẵn lưới, đợi cá vào là kéo.

Ai ngờ cô cho Thanh mù một vạn, lại chỉ để nhờ ông ta tìm một người tên là Lí Diệu. Cô làm công cho công trình của Lí Diệu một thời gian, chuyện ấy có thể điều tra ra được. Chị Hồng cũng làm chứng, khi vào tổ cô từng yêu cầu, hi vọng được chào tạm biệt anh Mèo một tiếng.

Độ đáng tin của chuyện này mỗi lúc mỗi cao, sắc mặt Bạch Chỉ lẫn Đàm Tiếu mỗi lúc mỗi khó coi.

Vốn hi vọng dùng việc này để đánh vào uy tín của chị Hồng, ai ngờ lại biến thành như vậy. Bạch Chỉ vẫn không phục: "Cho dù lần này chị không thuê hung thủ, nhưng lần trước chuyện chị và giám sát Trật Tự là thế nào? Rút cuộc chị có quan hệ như thế nào với Trật Tự?"

Vừa nhắc tới Trật Tự, đột nhiên mọi người có phản ứng như kẻ buôn lậu thuốc phiện nghe nhắc tới cảnh sát vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Thái. Tần Thái đành thở dài: "Bạch Chỉ, tôi biết cô cấp bách muốn có được một vị trí trong tổ, nhưng xin cô nhớ cho, lần trước tôi mạo hiểm hành sự, là vì để cứu mạng cô."

Bạch Chỉ hơi sững lại, Tần Thái ra hiệu cho A Tử vào kể lại chuyện này. A Tử lập tức đem chuyện Tần Thái mạo nhận là vợ bé của Lã Liệt Thạch để cứu Bạch Chỉ kể lại đầu đuôi.

A Tử là người thông minh, giờ giữa Tần Thái và Bạch ai thắng ai thua, đã phân rõ ràng. A Tử đương nhiên là sẽ nói giúp Tần Thái rồi, ví dụ như tình hình khi ấy ngu hiểm thế nào, xung quanh có bao nhiêu giám sát Trật Tự.

Đợi A Tử nói xong, Tần Thái mới lên tiếng: "chẳng phải cô vẫn muốn biết tôi là ai sao, tôi là tội phạm bỏ trốn của Trật Tự. Thân phận cụ thể thế nào tôi nghĩ cô không có tư cách để biết. Tôi sẽ báo cáo với Thông gia."

Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Thái, lúc này mới nhận ra mình hiểu về người ta quá ít, thật sự quá ít.

Cô ta luôn cho rằng bản thân rất thông minh, rất giỏi giang. Trên thực tế ấn tượng mà cô ta để lại cho người cũng là sự thông minh và giỏi giang, nhưng ấn tượng của mọi người về Tần Thái là sự bình thường, chậm chạp. Vì vậy, không ai tin Tần Thái có thể giở trò với cô ta.

Chuyện tới đây, đương nhiên là đã đến hồi kết. Nhưng Tần Thái vẫn chưa nói hết: "Nếu Thông gia đã ra mặt trả lại sự trong sạch cho tôi rồi, vậy thì tôi muốn hỏi một chuyện khác." Cô nhìn Đàm Tiếu, hỏi thẳng: "Tại sao hôm ấy, nhân viên phục vụ vào phòng cô chưa đầy mười phút Đàm Hải đã xông lên? Vì muốn đề phòng những việc ngoài ý muốn, khi đưa tiểu tổ ra ngoài, tôi vẫn dùng danh nghĩa đi làm việc. Đàm cán sự làm sao lại biết địa điểm làm việc của tổ tôi?"

Đàm Tiếu nhìn Đàm Hải một cái, Đàm Hải bị Sa Ưng đánh không nhẹ, lúc này không cả đứng thẳng người nổi. Hắn còn đang đợi thẩm vấn Tần Thái xong sẽ truy cứu tới tội của Sa Ưng, nhưng giờ chính hắn lại bị hỏi.

"Là tôi đã bảo Tiểu Hải đi theo, thành viên Bạch Chỉ thần kinh quá mẫn cảm, tôi sẽ cho người tiến hành điều trị tâm lý cho cô ấy."

Đàm Tiếu đương nhiên phải nói đỡ cho em trai mình, chị Hồng lại không định bỏ qua, đây không phải kết quả mà chị ta muốn: "Vì vậy ý của trợ lý Đàm là, chuyện này đến đây thôi?"

Đàm Tiếu đang định nói, thì Tần Thái đã lên tiếng: Cô đã đạt được mục đích của mình rồi: "Trợ lý Đàm, chị Hồng, hôm nay Thông gia cũng ở đây, chuyện này xử lý thế nào là việc của cấp trên. Em tin mọi người sẽ cho em một câu trả lời công bằng. Nhưng dù thế nào, thành viên như Bạch Chỉ, thật sự em không dám nhận nữa."

Đây là lần đầu tiên Tần Thái nói nhiều như vậy, Thông Dương Tử vẫn nhìn cô mãi, "Nghi ngờ cấp trên, thậm chí còn dám vượt cấp giám sát hành động của cấp trên, đây là điều tối kị trong tổ chức của chúng ta. Lam Trù, cô có cách xử lý nào chưa?"

Giọng ông ta ấm áp, Tần Thái vờ như không nhìn thấy cái nháy mắt của chị Hồng: "Tôi không có cách xử lý, suy cho cùng thì đều là đồng nghiệp cả, hơn nữa Bạch Chỉ cư xử với mọi người cũng rất tốt. Chỉ là tôi cảm thấy cô ấy đã không còn thích hợp ở lại tổ này nữa, không còn thích hợp là tổ viên nữa. Hi vọng cấp trên có thể sắp xếp một vị trí thích hợp hơn cho cô ấy."

Bạch Chỉ, cuối cùng cũng bị điều khỏi tổ Tần Thái. Nghe nói cô loanh quanh dưới trướng của Đàm Tiếu khá lâu, cũng muốn quay về làm một tổ viên, nhưng chẳng tổ trưởng nào chịu nhận. Muốn thăng chức, cô ta lại không có thành tích nghiệp vụ đáng kể.

Đàm Tiếu vốn muốn giữ Bạch Chỉ ở lại Thông Dương quán làm công việc đón tiếp, cô ta không chịu: Đón tiếp chính là công việc bưng trà rót nước, cô ta cho rằng làm vậy thật uổng phí tài năng của mình. Hơn nữa, nếu làm nhân viên tiếp đón tức là thuộc hạ của chị Hồng, chắc chắn cô ta chẳng làm nổi bao lâu.

Cuối cùng cô ta chẳng tìm được vị trí thích hợp cho mình ở nơi này, Tần Thái nghĩ mãi không hiểu tại sao. Bạch Chỉ có năng lực, cũng rất nỗ lực, thậm chí hi sinh rất nhiều. Nhưng cuối cùng lên không nổi xuống không xong, đành phải ra đi.

Lúc cô ta đi, Tần Thái ra tiễn, cả tổ chức, chỉ có mình Tần Thái tiễn Bạch Chỉ.

Từ lúc thu dọn đồ đạc của cô ta ở kí túc xá cho tới tận khi tiễn cô ta lên xe. Bạch Chỉ đón lấy hành lí, đột nhiên mỉm cười: "Lam Trù, chúng ta coi như dùng nụ cười xí xóa hận thù nhé?"

Tần Thái vui vẻ: "Giữa chúng ta, vốn chẳng có hận thù gì cả."

Bạch Chỉ gật gật đầu: "Đúng vậy, thực ra căn bản chẳng có hận thù gì hết."

"Sau này định thế nào?" ngày hôm đó mặt trời rực rỡ, những thành viên khác trong tổ còn đang ngủ. Người lái xe là Đàm Hải, cuối cùng, vẫn chỉ có một mình Tần Thái tiễn Bạch Chỉ: "Còn có thể có dự định gì chứ, đến từ đâu thì về đó thôi."

Bạch Chỉ cười rất tươi: "Thực ra tôi vẫn cứ mong gây dựng được sự nghiệp ở nơi này, có chút thành tích gì đó. Lúc nhìn thấy chị, tôi càng khẳng định mình sẽ làm được. Bởi vì tôi tự thấy mình chẳng kém chị phân nào."

Tần Thái cười cũng tươi không kém: "Tôi thừa nhận."

Bạch Chỉ lại đặt tay lên vai cô: "Giờ tôi mới biết mình đã lầm, bởi vì năng lực và nỗ lực, không có nghĩa sẽ thành công. Trên thế giới này người quan trọng nhất không phải là người xuất sắc nhất, mà là người thích hợp nhất. Đối với vị trí tổ trưởng, chị mới là người thích hợp nhất." . Cop‎ q𝐮a‎ cop‎ lại,‎ t𝑟ở‎ lại‎ t𝑟ang‎ chính‎ --‎ t‎ 𝑟‎ ù‎ 𝐦‎ t‎ 𝑟‎ 𝐮‎ 𝙮‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ --

Tần Thái cười khổ: "Ừm, tôi ngốc mà."

Bạch Chỉ vui vẻ, lần đầu tiên Tần Thái thấy cô ta cười thật lòng như vậy: "Chị không ngốc, người ngốc là tôi."

Để tất cả mọi người biết mình là kẻ thông minh, thực ra đấy là việc làm ngu ngốc.

Bạch Chỉ vẫy vẫy tay chào Tần Thái, đóng cửa xe. Ánh mặt trời vẫn nóng bực, chiếc xe rẽ khỏi khu chung cư, nhanh chóng mất hút. Tần Thái quay người về kí túc: Ồn ào đã kết thúc, tất cả lại yên tĩnh rồi.

Đột nhiên Tần Thái thấy nhẹ nhõm: Có thể bình an như vậy rời khỏi đây, thực ra cũng là một chuyện rất tốt, đúng không?

Mặc dù chắc chắn chị Hồng không vui, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã làm đúng. Hà tất phải khiến Bạch Chỉ trầy da chảy máu như Bạch Lộ như?

Lên lầu cô vào gặp Sa Ưng, anh ta đứng bên cửa sổ: "Đi tiễn cô ta à?"

Tần Thái ừm một tiếng, quay người vào phòng. Sa Ưng đột nhiên bảo: "Thực ra có lúc, tôi cảm thấy cô đúng là một người tốt."

Tần Thái bật cười thành tiếng: "Cảm ơn được Sa Ưng đại nhân khen ngợi, tiểu nhân thật vinh hạnh vô cùng."

Sa Ưng: ".."

Tần Thái có phải người tốt hay không?

Cô không biết. Cô lại tới ga tàu, chọn một cô gái ở chỗ Thanh mù, đặt tên là Hoàng Nhị. Cô bé gái này tư chất bình thường, tướng mạo bình thường, nhưng quan trọng là rất nghe lời.

Có thể Bạch Chỉ nói đúng, trên thế giới này xưa nay không có cái gì là ưu tú nhất, tốt nhất, quan trọng là thích hợp nhất. Một người không phải cứ có năng lực, cứ nỗ lực là làm được mọi vị trí.

Giầy quá nhỏ dễ bó chân, giày quá rộng đi lại bất tiện, người ta không thể yêu cầu chân phải phù hợp với giầy, vì vậy cho dù đôi giầy có tốt có đẹp đến đâu, điều kiện tiên quyết là phải vừa chân trước đã. Chỉ khi hiểu được đạo lý này, thì con đường phía trước mới dễ dàng hơn.