Vương Triều Thướt Tha

Chương 16: Ngòi bút kham bao gánh



Thủ hạ của Nam đại nhân đều mang dáng vẻ cao quý hơn người, là thiên hộ với nhau lại còn phân chia giai cấp. Bình thường kẻ chạy việc đều là thủ hạ cũ của Lam Cạnh để lại, nay đến tay Tinh Hà bọn hắn lại thành kẻ phải làm mấy việc lặt vặt này. Nàng nhẹ nhàng nói một câu, trợ thủ đắc lực nhất của Nam Ngọc Thư cũng phải đi làm, ai bảo nàng là phó chỉ huy sứ, chỉ cần dám lên mặt với nàng là cứ đợi bị nàng xử lí đi.

Nam Ngọc Thư không lên tiếng, đám thiên hộ ngươi nhìn ta băn khoăn không biết có nên lĩnh mệnh hay không. Vẫn là Thiên hộ đứng đầu nhanh nhạy, đang lúc tình hình trở nên căng thẳng, chính sứ phó sứ lại tại đây âm thầm phân cao thấp, nhỡ trở mặt với nhau thật thì đối với Nam đại nhân chẳng có chỗ nào tốt.

Hắn chắp tay, áo giáp va chạm leng keng: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Tinh Hà nhìn hắn đi ra đại môn dầm mình vào gió tuyết mới thu mắt, kéo phẳng lại cổ áo: "Chuyện thẩm vấn ta sẽ không tham gia vào, cùng lắm chỉ ngồi nghe thôi. Ta đây có mấy năm đạo hạnh chứ, sao có thể đọ sức với một Phòng
Hữu Lân mấy chục năm ở chức cao?"

Nam Ngọc Thư nói được, một tay mò đến đầu con Tỳ Hưu trên ghế hung hăng nắm chặt: "Mấy tên nô bộc nhà Phòng Hữu Lân còn trong đại lao, lúc cần thiết ta sẽ dụng đại hình, nếu Túc đại nhân không quen nhìn có thể tránh đi."

Không phải nàng chưa từng chứng kiến ​​những vụ hành quyết trước đây, càng không sợ máu, nếu có thì đã chẳng thể làm việc được ở Khống Nhung Ti. Nàng đáp được, Nam Ngọc Thư hướng tay về phía nàng ra hiệu mời, nàng đứng dậy, đem lò sưởi tay trạm rỗng tráng men cho Giang Thành Tử, khẽ mỉm cười nói: "Giang Thiên hộ, lò sưởi tay lạnh mất rồi, ngươi bỏ thêm than cho ta nhé."

Có một lãnh đạo nữ, chẳng mấy chốc mà cả nha môn đều mang theo chút hương vị nữ tính mềm mại. Giang Thành Tử là một trong tám Thiên hộ dưới trướng nàng, nhanh nhẹn tiếp nhận lò sưởi, nói: "Trong lao lạnh lẽo, thuộc hạ bảo người chuẩn bị chậu than, ngài cứ đi từ từ ạ."

Một nha môn luôn luôn nghiêm chỉnh gọn gàng, nay vì một người phụ nữ mà cả đám tên nào tên nấy đều trở nên ẻo lả. Nam Ngọc Thư rất chướng mắt với dáng vẻ này, lại không thể nói gì nên bực dọc chắp tay đi trước.

Nơi Khống Nhung Ti tra tấn người khác hẳn lao ngục thông thường, một hàng những căn phòng nhỏ được vây bằng cọc gỗ dùng để giam phạm nhân. Mặt đất ở đây chính là Diêm Vương điện, các loại hình cụ đặt cạnh nhau san sát, tới đây mà còn không thành thật thì chỉ có nước đi thẳng bước vào nằm ngang khiêng ra.

Nhiều năm âm u không có ánh sáng, lại thêm hết lớp người này đến lớp người khác dùng máu thịt làm lễ tế khiến cho nơi đây bốc lên mùi khó ngửi lại gay mũi. Những người thường xuyên ra vào đều không cảm thấy có gì lạ, bởi bản thân vốn đã quen, nhưng với cái mũi của ai kia vốn trước giờ chỉ để ngửi mùi hoa và huân hương thì quả thực là một khảo nghiệm.

Nam Ngọc Thư cùng mấy vị Thiên hộ dẫn đầu hạ bậc gỗ, quay đầu lại nhìn, thấy Cẩm y sử quả nhiên đang bịt mũi. Gã có chút trêu chọc bật cười: "Lần cuối Túc đại nhân xuống hình phòng cũng đã qua một thời gian rồi đúng không? Thế nào? Chịu được phỏng?"

Tinh Hà giơ tay khác lên phất phất: "Đại nhân không cần để ý đến ta, tập trung tra án là được."

Nơi này quanh năm thường xuyên đông đúc người qua lại, sau khi đi qua một hành lang dài, cuối cùng là một phòng tra tấn khổng lồ. Nếu như không phải đã sớm biết, thì khi đối mặt với đám Phiên tử (*) giết người như ngóe này cũng sẽ cảm thấy run sợ. Lúc Tinh Hà đi vào, bọn hắn đang chỉnh lý hình cụ, những chiếc móc sắt lớn treo trên cùm gỗ phát ra tiếng kêu leng keng. Trong một phòng tra tấn khác bên cạnh, một vị Thiên hộ đang thẩm vấn một vụ trộm ngân khố, kẻ bị bắt đã dùng hậu môn để lén mang vàng ra ngoài, vị Thiên hộ kia lớn tiếng mắng: "Con bà mày, mày lấy mất một năm bổng lộc của ông đây! Người đâu, mang bạc tới nhét vào lỗ hậu của nó, đến khi dồn lên cổ mới thôi!"

*Phiên tử: 番子: một chức vụ chuyên tróc nã tội phạm thuộc Đông xưởng - Cẩm y vệ thời Minh-Thanh.

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết, theo đó là mùi phân và nươc tiểu theo không khí bay tới. Tinh Hà nhíu nhíu mày, Nam Ngọc Thư cùng mấy vị Thiên hộ lại vui vẻ cười phá lên. Khống Nhung Ti có nhiều loại cực hình, chỉ có chuyện không nghĩ ra chứ không có chuyện không có.

"Năm ngoái Túc đại nhân cũng nhận án, ta nhớ ngài đã cho cùm phạm nhân và dùng côn hình. Thật ra đấy mới chỉ là hình phạt nhỏ......" .Nam Ngọc Thư lúc này như tươi tỉnh lại, nói đến hình phạt mà mặt mày hớn hở: "Lát nữa sẽ còn thấy nhiều loại cực hình hơn, không biết Túc đại nhân có dám nhìn không?"

Đám đàn ông ngu xuẩn này đại khái cũng chỉ có sự ngu ngốc và lớn gan có thể an ủi lòng tự trọng đáng thương của mình. Tinh Hà thấy bọn họ nhìn nhau cười, trong lòng gợi lên cơn khinh bỉ: "Nam đại nhân ngài có kĩ năng tuyệt diệu gì cứ việc dùng đi, nhiệm vụ là quan trọng nhất, đừng để ý đến ta."

Có lẽ nghe nàng trả lời một cách không sợ hãi, Nam Ngọc Thư lại càng muốn thể hiện cho nàng nhìn. Khống Nhung Ti có đặc quyền dẫu là hoàng thân quốc thích trong kinh đều có thể tùy ý truy nã thẩm vấn, mấy tên gia nô tính là gì!

Phiên tử kia nhe răng cười lên dáng vẻ giống loài sài lang, mấy tên gia nô bị trói trên cọc gỗ, Nam chỉ huy sứ ở phía trên tra hỏi, con dao nhỏ trên tay Phiên tử lướt qua lại trên mặt phạm nhân.

Tinh Hà ngồi xuống ghế, dưới chân đặt lò than, luồn nhiệt khí ấm áp bay lên từ những chiếc lỗ tròn trên lò đồng, lòng bàn chân được sưởi đến là thoải mái. Bên tai vang lên tiếng tra hỏi: "Nói, là ai báo tin cho các ngươi".

Người nhà Phòng gia đổ vấy cho nhau, cuối cùng loạn tùng phèo , trận thẩm vấn này cũng từ tra việc Phòng Hữu Lân tham ô hoàn toàn biến thành Nam Ngọc Thư lấy việc công trút giận cá nhân.

Đáng tiếc hiệu quả quá ít, nàng quay đầu lặng lẽ ngáp một cái. Nam Ngọc Thư trên mặt giật giật, vỗ bàn một cái: "Cho bọn chúng rửa mặt giãn gân cốt."

Phiên tử nghe xong quả thực vui như mở cờ, nhân mạng trong mắt bọn hắn giống như thứ tiêu khiển, dùng nhục hình đến nghiện. Cấp trên vừa nói hết câu, bọn hắn lập tức hô to "Tuân lệnh", ba chân bốn cẳng đem người đặt lên giường thụ hình.

Giường thụ hình bằng đồng chỉ đủ một người nằm, hai bên có hai cái rãnh, chuyên để dẫn máu chảy. Có lẽ là do quá nhiều người đã nằm qua, nó được đánh bóng đến mức soi gương được. Tinh Hà nhìn bọn hó trói phạm nhân lên trên, tên hộ vệ nhà họ Phòng lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng chưa đợi hắn kêu xong, một chậu nước sôi lập tức dội lên đùi.

Trong không khí lập tức bốc lên mùi tanh, Tinh Hà trước giờ không biết, thì ra thịt người cũng có hương vị. Nhóm Phiên tử cầm bàn chải sắt dí lên phần thịt đùi nửa chín nửa sống đó kéo qua kéo lại, da thịt liền bong tróc ra. Ban đầu phần thịt đó còn trắng bệch, giống như phạm nhân chưa kịp lấy lại tinh thần, thế nhưng chỉ chớp mắt, máu tươi từ chỗ thịt đó tứa ra, nhuộm nửa dưới giường thụ hình thành màu đỏ.

Chỉ huy sứ cùng mấy vị Thiên hộ lạnh lùng xem, lại xoay đầu nhìn nàng, "Thế nào Túc đại nhân, nếu không quen thì trở lại tiền sảnh đi."

Tinh Hà nhíu mày cười: "Ta không quan trọng, nhưng đại hình đều đã dùng, người cũng ngất đi, nếu không hỏi được gì chẳng phải công cốc à?"

Một câu đâm trúng tim gan, người của Nam Ngọc Thư ở đây đều có chút xấu hổ. Nàng giơ tay lên vén mấy sợi tóc lòa xòa rơi ra từ mũ quan, lúc này Từ Hành Chi tiến đến bẩm báo, nói Lâu tướng quân của Kim ngô hữu vệ đã mang hộ quân tới lấy lời khai. Lời vừa mới dứt, Lâu Việt Đình đã đến cửa hình phòng , nhìn thấy hình huống bi thảm bên trong thì nhíu chặt mày:

"Khống Nhung Ti quả nhiên danh bất hư truyền."

Sau đó chắp tay với Nam Ngọc Thư: "Chúng tôi không quen mùi vị bên trong này, Nam đại nhân lại đang bề bộn, chi bằng để Túc đại nhân tiếp chúng tôi. Xin thứ cho bên trên giao nhiều việc nên không thể ở lại lâu, trời cũng sắp tối, chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ tuần tra trong thành."

Tinh Hà đứng lên, "Vậy ta liền thay đại nhân gánh vác chuyện này vậy, bên phía hộ quân ta sẽ ghi chép, chỉ là đại nhân đừng quên, thẩm vấn người của Phòng Hữu Lân mới là quan trọng nhất." Nói xong vẫy tay với Lâu Việt Đình, một đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi phòng thẩm vấn.

Trời tuyết giăng giăng, từ dưới hầm đi lên phảng phất có cảm giác từ địa ngục trở lại dương thế. Tinh Hà chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi, nhớ đến bên cạnh là người bạn cũ nhiều năm không gặp, khi ngước lên nhìn hắn trong lòng thấy an ổn lạ lùng.

Lâu Việt Đình vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, tuy tuổi tác lớn hơn và tư thái thêm trầm ổn, nhưng có nhiều thứ mãi mãi bất biến, chẳng hạn như nụ cười trong sáng và đôi mắt kiên định.

Khi còn bé cùng chơi đùa, gần như mỗi ngày đều gặp mặt, Tinh Hà thường ăn nhờ ở đậu chỗ hắn thế nên đối với nàng mà nói họ thực sự thân thuộc với nhau. Nhưng có lẽ đã xa cách mười năm tới giờ mới gặp lại, đều đã trưởng thành cả nên hai người có đôi chút ngượng ngùng. Dưới chân hắn cố ý chậm lại, vào nha môn phải nói chính sự, chậm lại vài bước thì có thể nói thêm vài lời riêng tư.

Việt Đình nhìn nàng mặc quan bào, khe khẽ thở dài: "Chỗ kia dơ bẩn, lòng người lại hiểm ác, muội ở đó chẳng khác gì khiến muội nhục nhã."

Kỳ thật Tinh Hà không biết nói gì, bàn về hiểm ác mình cũng không kém bao nhiêu. Có lẽ nàng vốn có sự bất kham ăn trong máu, nàng một mực tin tưởng chuyện đàn ông làm được thì mình cũng làm được.

"Không có chỗ nào nhục nhã muội cả, trong nha môn bận bịu công vụ, còn hơn làm chuyện giấy tờ trong cung. Huynh cũng biết tính muội từ bé đến lớn không thích nữ công, mẹ bắt muội thêu con thỏ mà thêu ba tháng còn chưa xong. Sau ba tháng đó thì lại tiến cung mất, miếng khăn thêu đó vẫn còn đặt trong phòng muội kia kìa."

Nàng mím môi cười, đôi mắt cong cong, cho dù tuyết giăng đầy trời vẫn sáng ngời như sao sa: "Không nói đến muội nữa, huynh thế nào? Lâu thúc và thẩm thẩm vẫn khỏe cả chứ?"

Việt Đình nói ừ, "Trong nhà vẫn như cũ, trước khi muội tiến cung có cắm một cây táo trước cổng, năm nay quả rất sai......"

Khi hắn nói không che giấu lộ ra sự dịu dàng trìu mến, Tinh Hà lặng lẽ nhìn gò má của hắn, nhớ đến hồi bé rất đỗi ngưỡng mộ vì trong mắt nàng hắn chính là cậu trai ưa nhìn nhất trên đời, đến ca ca ruột nhà mình cũng không bằng. Hiện giờ nàng đã lớn, từng trải va chạm cũng nhiều, thế nhưng ấn tượng về hắn trong lòng nàng thì vẫn hoài như thế.

Nàng mang theo chút tâm tư nho nhỏ không thể nói của thiếu nữ bóng gió hỏi dò: "Doanh Tụ năm nay mười chín rồi nhỉ, đã xuất các chưa? Muội ấy mà lấy chồng rồi thì trong nhà hẳn là vắng lặng lắm...... May mà còn huynh có thể cho nhà thêm nhân khẩu."

Doanh Tụ là muội muội của hắn, so với Tinh Hà thì nhỏ hơn ba tuổi. Lúc trước lúc nàng cùng Việt Đình phá làng phá xóm, Doanh Tụ vẫn còn nước mũi vòng quanh nhìn họ trông mong, vì muội ấy bé quá không ai muốn đưa đi chơi cùng.

Trên mặt hắn lộ ra vài phần ngại ngùng: "Doanh Tụ còn chưa có người để bàn giao, bên ta....vẫn chưa có thêm nhân khẩu."

Tinh Hà kinh ngạc, sau đó biến thành nụ cười mỉm đầy hàm ý: "A, chưa có sao...... rất tốt."

Những phiền hà gặp phải trong nha môn liền biến thành mây khói, đến cả cơn mưa tuyết giá lạnh mùa đông trông cũng thấy đáng yêu.

Có lẽ Lâu Việt Đình lại hiểu câu "rất tốt" thành ý khác, hắn ngập ngừng: "Công việc thực sự quá bận rộn, những năm này hết nhập quân lại đi giữ biên quan, hai năm trước mới được triệu về. Cái tuổi này quan trọng là tập trung sự nghiệp, còn chuyện nhỏ nhặt kia tạm thời không vội, lúc duyên đến thì nó sẽ đến."

Cũng đúng, đối với những người như bọn hắn hôn nhân không phải thứ nhất định phải. Ca ca của nàng ba mươi tuổi mới thành thân, năm nay cuối cùng cũng có con trai, coi như xong nhiệm vụ với cha mẹ. Hai người nói liên miên về việc nhà, không hề nhắc đến chuyện hộ quân đột nhiên xuất hiện trong sự việc kia. Khi ấy Từ Hành Chi lĩnh mệnh tự mình gặp riêng Túc Tinh Hải, trên quan trường mà, loại giao lưu nhỏ này tính là gì, chỉ cần một cái gật đầu là xong. Thế là đội tuần tra đêm "trùng hợp" đến nơi đó, "trùng hợp" cùng đám người Khống Nhung Ti đánh nhau, coi như thẩm tra lần nữa thì cũng loanh quanh mấy lời đó, cũng chẳng tra thêm được gì.

Lâu Việt Đình lo lắng vụ án của Hạ Linh công chúa: "Hải ca bảo ta truyền lời cho muội, về chuyện trong hoàng tộc nhất định phải cẩn thận vô cùng, chỉ sơ suất một chút thì có thể mất mạng như chơi."

Nàng gật đầu đồng ý: "Huynh bảo ca ca yên tâm, muội tự biết làm thế nào."

Lâu Việt Đình lại do dự một chút, nhìn nàng hỏi: "Năm trước sự vụ trong nha môn bận lắm đúng không? Mai ta nghỉ hưu mộc, nếu muội muốn tới phủ công chúa điều tra chúng ta có thể đi cùng nhau."

Tinh Hà nghe xong cười rộ lên: "Sao mà phải đưa muội đi? Muội biết phủ công chúa mà."

Khuôn mặt dưới mũ giáp hơi đỏ lên, hắn nói: "Vị công chúa kia e là khó đối phó, nhỡ đâu người ta làm khó muội thì muội còn có người giúp sức."

Nhưng một khi công chúa đã muốn làm khó dễ, mặt mũi của ai cũng không nể.

Nàng cúi đầu xuống, thở ra một hơi thật dài, trong lòng có cảm giác mọi chuyện như định mệnh an bài. Từ nhỏ mỗi khi nàng gây họa hắn đều giúp nàng thu dọn tàn cuộc, mười năm này mất liên lạc nàng không thể không tự mình rèn luyện, trở nên cứng cỏi ngoan cường, tự gánh trách nhiệm. Tự trong lòng nàng cảm thấy không cần ai đó đến chăm sóc nữa, nhưng khi nguy cơ hiện rõ trăm bề, hắn lại không tránh rủi tìm may vẫn khiến nàng cảm động muốn rơi lệ.


____Chú thích___

*tiêu đề: 纤毫几重: lấy từ câu 寒竹惭虚受,纤毫任几重: „trúc lạnh thẹn hư quan , ngòi bút kham bao gánh" trong bài Vịnh tuyên châu bút của Đặng Vi triều Đường.