Vương Triều Thướt Tha

Chương 19: Thanh âm xinh đẹp góc hoàng hôn



Nàng biết ngay kiểu gì cũng thành thế này, hắn tính cả rồi, biết Lâu Việt Đình cùng đi nên trong lòng hắn khó chịu. Vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây thì cũng thôi đi, lại còn nói những lời mờ ám khiến người ta hiểu lầm. Vốn nàng chẳng muốn quan tâm, người ta có đồn đại nói linh tinh gì sau lưng nàng cũng mặc kệ, nhưng cứ hết lần này đến lần khác đều là trước mặt Việt Đình. Nàng đột nhiên có loại khó xử như vén đuôi thì để lộ mông, thầm than muốn giữ một người bạn tử tế vì sao lại khó như vậy!

Nàng cảm thấy mình sắp bị làm cho tức chết, khuôn mặt vốn đã nhợt ra vì lạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Việt Đình càng trở nên tái trắng. Thái tử thấy nàng đổi sắc mặt, trong lòng càng tức, lại thêm mắm thêm muối:

"À chắc đêm qua ta về muộn quá nàng ngủ không ngon, trong người không thoải mái chứ gì?"

Làm bộ cắn môi suy nghĩ:

"Chẳng lẽ đến ngày đó rồi...... ấy, thế thì càng không thể để mệt mỏi được, việc phải làm nàng cứ giao cho mấy người Từ Thiên hộ, nàng về nghỉ đi, dù sao cũng đã trì hoãn lâu như vậy, không cần gấp."

Tinh Hà đã không có cách nào nghe tiếp, ánh mắt muốn tóe lửa. Cái gì mà đến ngày đó đó? Hắn biết ngày nào nàng đến tháng sao? Một tên chưa từng dính qua đàn bà sao có thể hiểu những này, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng.

Từ Hành Chi bị điểm tên vội vàng thu khóe miệng đang cười trộm, hắn đã dự cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra, nhưng không nhờ nó tới sớm đến vậy. Thái tử gia quả nhiên vẫn còn trẻ, tuổi trẻ hừng hực làm việc gì cũng sấm rền gió cuốn, dính phải chữ tình lại như lửa đốt sau mông. Cũng khó trách, đến nay trong phòng cũng chỉ có mỗi một người, lại còn không thích ngoan ngoãn làm nội quyến mà chỉ thích làm quan. Xem ra thái tử gia nhìn có vẻ phong quang là thế, trong lòng cũng buồn khổ, nếu không đã chẳng ngại gió Tây Bắc chạy đến tận đây.

Làm sao đây? Ba vị này đều là đại nhân vật, không có phần cho bọn hắn xen vào, có thể rút lui vẫn nên tranh thủ thời gian mà rút lui đi, tránh danh tiếng, giữ bình an. Từ Hành Chi chắp tay tiến lên, hạ giọng nói: "Điện hạ nói có lý, đại nhân liên tục bận rộn đã mấy ngày, hôm nay ngài nên về nghỉ ngơi đi ạ. Chuyện còn lại giao cho bọn thuộc hạ xử lý, nhất định sẽ thu thập thật thỏa đáng để bàn giao lại với đại nhân."

Về nghỉ sớm dĩ nhiên không phải chuyện gì xấu, nếu như Thái tử về cùng nàng, chỉ sợ tên này đuổi nàng đi rồi bản thân lại ở lại. Sau đó quậy đục nước, khiến Lâu Việt Đình hoảng sợ đến mức sau này không bao giờ dám gặp lại nàng nữa.

Nàng xua tay: "Thần không mệt, bên trên nóng lòng kết án không thể vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chậm trễ việc lớn."

Đây là công khai khiêu chiến? Thái tử khẽ nhăn mày, nhưng hắn làm người có phong độ, vẫn muốn giữ chút mặt mũi cho nàng:

"Con gái suy cho cùng cũng không thể so thể lực với đàn ông được, trong sách thuốc nói rồi, phụ nữ thuần âm, ngày lạnh càng phải chú ý giữ ấm. Để ngươi đi chuyến này đã là quá lắm rồi, ngươi lại còn định làm liên tục mấy ngày nữa, nghe sao được?"

Nói xong ngừng lại một chút bèn quay sang cười với Lâu Việt Đình: "Lâu tướng quân thấy sao?"

Lâu Việt Đình tất nhiên không phản bác, trước đó hắn nghe được tin Tinh Hà trở thành phó chỉ huy sứ Khống Nhung Ti, hắn đã cảm thấy thấp thỏm. Con cái Túc gia ai cũng có lòng dạ cao, không ngờ đến Tinh Hà cũng vậy. Ngày đó hắn mới đi được nửa đường đến hình phòng của Khống Nhung Ti đã ngửi thấy mùi thịt nhão, đàn ông đàn ang mà còn thấy nước chua trào lên cổ họng, nói gì đến cô gái nhỏ như nàng! Hắn vừa đi vừa nghĩ, nếu Nam Ngọc Thư dám dọa nạt nàng đừng trách hắn không khách khí. Không ngờ khi đến bên trong, lại thấy nàng khoan thai ngồi trên ghế cao, tay ôm lò sưởi bình thản nhìn Đông Xưởng hành hình.

Phải là dạng con gái như thế nào mới có thể chịu đựng được cảnh tượng ấy. Mặc dù trên mặt nàng không có một gợn sóng, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sâu trong mắt nàng nỗi thê lương.

Đôi mắt lấp lánh như sao trời kia là thứ hắn đã rất quen thuộc. Khi nàng không vui, ánh sáng sẽ thôi phản chiếu trong đôi mắt, khóe mắt cũng trở nên ảm đạm u sầu. Hôm đó trời đông giá rét, trong mắt nàng mây đen vạn dặm, hắn không nhịn được mượn cớ mang nàng rời khỏi hình phòng. Về sau hỏi nàng có thể đảm nhiệm chức vụ này không nàng nói có thể, lại làm cho hắn nhớ tới lúc trước hai người đi trượt băng ở Thập Sát Hải, nàng ôm mặt băng khóc ròng.

Hiện tại khác xưa, không thể tùy tâm sở dục muốn nói gì thì nói, giữa họ còn có một người, khiến hắn mỗi câu thốt ra đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Trong lòng hắn có chút thẫn thờ, lúc đầu cũng muốn khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thái tử đã bắt chuyện trước: "Cô cũng có nghe Tinh Hà nhắc đến ngươi, các ngươi là bạn bè lớn lên với nhau, cũng coi là thanh mai trúc mã."

Tinh Hà đứng bên cạnh tâm trí như bột nhão, cảm thấy lần này có thể thực sự gây ra chuyện, Hoắc Thanh Chủ kia có giỏi thì nói thẳng trọng tâm đi! Nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, thái tử lại ôn nhu mỉm cười:

"Ngươi đừng sợ, ở bên ta không cần kiêng kị nọ kia, lại nói dù ngươi là người trong cung của ta, cũng không cần để ý chuyện quá khứ."

Nàng sao có thể không sợ! Đông cung đúng là địa bàn của hắn, nhưng câu "trong cung của ta " kia là có ý gì? Nói rõ ràng sẽ chết sao? Xem ra hôm nay nhất định phải cùng hắn nói hươu nói vượn.

Lâu Việt Đình nhìn hai người mắt đưa mày lại, lời nói đến miệng chần chừ không biết là nên nói hay không nói mới tốt. Nhấp môi vài lần mới nói: "Năm 6 tuổi Tinh Hà từ phương nam trở lại Bắc Kinh, chúng thần là hàng xóm nên trước khi muội ấy vào cung cũng qua lại khá nhiều."

Thái tử nhẹ gật đầu, hơi cảm khái: "Khi còn bé tình nghĩa rõ ràng nhất, cô rất ghen tị với các ngươi."

Tinh Hà nghe xong thật muốn chọc thủng hắn, trong cung các hoàng tử mặc dù tôn quý nhưng xưa nay không thiếu bạn chơi. Không nói đến đám con cháu tông thất quý tộc cùng học chung, mỗi hoàng tử đều có ít nhiều một hai thư đồng. Những thư đồng đó đều là hậu duệ hiển quý, dòng dõi cực cao, từ nhỏ cùng nhau kéo cung bắn chim, lên núi xuống sông, không chỗ nào không làm. Hắn ghen tị cái gì? Đáng ghen tị sao? Cứ làm như hắn từ bé đến lớn chẳng có ai chơi cùng, quen mỗi mình nàng không ấy.

Quả nhiên liền Lâu Việt Đình cũng không biết trả lời làm sao, nhưng cũng không đợi hắn trả lời, Thái tử đã đổi chủ đề:

"Tinh Hà nhập Đông cung năm mười hai tuổi, đến nay đã mười năm. Lâu tướng quân, ngươi nói xem cô với nàng ấy có được tính như thanh mai trúc mã không?"

Mệt cho hắn hỏi được ra, Tinh Hà gần như xấu hổ đến chết thay hắn. Chỉ vì đáp án này mà hắn cũng có thể bỏ chính sự chạy đến đây một chuyến sao?

Lâu Việt Đình không biết Thái tử rốt cuộc có ý gì, cẩn thận chắp tay: "Gặp nhau lúc tóc để chỏm, theo lý đúng là như vậy."

Câu trả lời này quả nhiên khiến thái tử gia vui vẻ, hắn quay đầu nhìn Tinh Hà một chút, đắc ý: "Ngươi xem, ngay cả Lâu Việt Đình cũng thừa nhận rồi. "

Hắn cũng cảm thấy như thế. Chuyện chỉ có như vậy, sao phải làm phức tạp lên làm gì.

Quen biết từ lúc tóc còn để chỏm, nghe vào thật thân thiết làm sao. Bây giờ ngẫm lại, tự thấy mình đã quá nghiêm túc, người nắm quyền cũng phải có dũng khí này, nghiêm túc quá cũng không tốt.

Lòng dạ Thái tử trong nháy mắt khoáng đạt trước nay chưa từng có, vẻ mặt hắn ôn hoà nói với Tinh Hà: "Sắp muộn rồi, ngươi theo cùng trở về đi, buổi chiều gia muốn luyện chữ, ngươi mài mực. Chuyện giam giữ nghi phạm để Thiên hộ lo, bao giờ gần kết án thì theo ý ngươi xử lí, mời thập nhị phường hội thẩm, ấn một cái dấu lên bản cung khai là xong."

Cái chết của một vị phò mã trong mắt họ cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì. Đường đường là một viên quan cấp cao mà trong nháy mắt bị hắn gọi về hầu bút mực, dù sao Khống Nhung Ti là nhà hắn mở, tốt xấu cũng chỉ bằng một câu của hắn.

Tinh Hà thân làm nô tài không nhịn được ấm ức, Thái tử bôi tro vào mặt nàng, nàng còn không thể cãi lại. May là hắn không mang cái từ " cấm luyến" kia ra khiến nàng buồn nôn, coi như hắn mở mồm còn giữ đức hạnh. Thị vệ hầu hạ hắn lên ngựa, nàng thừa dịp quay lại phía Lâu Việt Đình, nói khẽ: "Việt Đình ca ca, hôm nay không tiện chúng ta hẹn ngày khác nhé, muội có chuyện muốn nói với huynh......"

Lâu Việt Đình gật đầu, liếc mắt phát hiện Thái tử đang ngồi trên ngựa khẽ mìm cười nhìn hai người, vội bận bịu chỉnh lại sắc mặt, dặn dò: "Đừng để chủ tử đợi lâu, muội đi đi." Hướng về Thái tử xá dài: "Cung tiễn thái tử điện hạ."

Thái tử ngồi trên cao, hai tua dài trên phát quan khẽ lay động trong cơn gió, dưới ánh mặt trời đôi mắt ánh lên một tầng sáng vàng, ánh mắt ấy nhìn người lúc nói nhăng nói cuội mịt mù như hơi sương. Hắn có dung mạo đặc biệt, trên mặt lại có vẻ ngỗ ngược, một cao thủ như vậy dù có làm bao nhiêu việc ác, dung mạo như thiên nhân cũng không thể xâm phạm.

Tinh Hà cuối cùng đành cụp đuôi theo hắn hồi cung, hắn đi phía trước, nàng ở phía sau nắm chặt cương ngựa, nghiến răng. Cuối cùng chịu đựng được đến Huyền Đức môn, thị vệ đều đứng lại trước cửa cung, hai bên dãy nhà nam bắc hôm nay hiếm khi không có ai đi lại, trên nền gạch xanh dài tít tắp chỉ có hai người bọn họ.

"Đúng là vô lương tâm." Thái tử ung dung than thở: "Hôm nay ta mới biết, có người không làm cùng một cơ quan vậy mà vẫn bỏ thời gian đi cùng ai đó làm việc cơ đấy. Ngươi làm như vậy, liệu hạ cấp có chịu nể phục hay không? Những thiên hộ dưới trướng ngươi kia còn chịu để ngươi sai khiến?"

Nàng tức khí trả lời: "Thiên hộ có tuân lệnh hay không cũng chẳng phải do mặt mũi của thần, người ta là nhìn vào mặt mũi điện hạ."

Lấy lòng thì cũng gọi là lấy lòng đấy, nhưng ngữ khí rõ ràng chẳng có ý tốt. Thái tử quay đầu nhìn, quả nhiên nàng phồng má cúi đầu, đôi hàng mi dài vểnh lên giấu trong làn tóc mái dài rũ xuống trán đang trừng trừng nhìn hắn, làm hắn giật nảy mình.

"Giữa ban ngày ban mặt, ngươi là quỷ hay là con cá nóc? Tỏ vẻ như thế làm gì? Có tin ta gọi Khâm Thiên Giám đến thu phục ngươi không?"

Bị đe dọa nàng bèn tạm thu liễm, nhưng toàn thân trên dưới vẫn bốc lên vẻ phản loạn.

"Ngài thấy thần không vừa mắt có phải không? Nếu thần có làm gì sai thì ngài cứ nói thẳng, thần sẽ ghi nhớ sửa đổi."

Thái tử rất mờ mịt: "Ta cũng không có làm gì ngươi, dù sao ngươi là 'cấm luyến' của ta, gia đây đối với những ý kiến của ngươi vẫn còn kiên nhẫn lắm."

Nói đến đây nàng hối hận gần chết, ai mà biết tự nhiên hắn lại chen ngang xuất hiện! Nàng sờ lên đầu, lấy mũ quan xuống cắp vào nách, tỏ vẻ chịu thua: "Chủ tử, chuyện chúng ta hầu như mọi người đều đã biết, nếu thần không thuận theo lời công chúa mà nói, thì sẽ lại mất bao công giải thích, giải thích chưa chắc người ta đã tin. Lại nói, hôm nay thần đi làm nhiệm vụ, không phải giải quyết chuyện tư, không cần ngài đích thân đến."

"Thế nên mấy lời ngươi nói ta cũng có phản bác đâu. Ta rất là đồng ý, ngẫm lại đúng quá đi ấy chứ. Chẳng qua cái từ cấm luyến này có hơi bất nhã, trước mặt người ngoài vẫn nên tém tém lại, phải có ý tứ một chút."

Nàng nghe xong tức đến thở hổn hển: "Thần đây là vò đã sứt chẳng sợ rơi, ngài đang cố tình không hiểu?"

Nàng có chút lớn họng, hai bên thành cung đường hành lang cao vút, tiếng vang lại lớn hơn mấy phần. Lỗ tai Thái Tử mong manh như thủy tinh, đã bao giờ phải chịu qua điều này, nhất thời bị cái gan to của nàng làm cho ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nàng nửa ngày, vừa lúc khiến nàng thu nhỏ lại thanh âm mới từ từ tiến tới chỗ nàng, giọng lạnh ngắt: "Ngươi dám hét vào mặt gia đấy à, cánh cứng rồi phỏng?"

Còn có thể làm gì, Tinh Hà bi ai nghĩ, người ở dưới mái hiên, đứng thẳng quá sẽ bị đụng đầu. Kỳ thật nàng chịu đựng hắn bắt nạt không phải ngày một ngày hai, dần dần cũng bị rèn cho quen. Chỉ có thể cảm khái, có thanh mai trúc mã như hắn đúng là do kiếp trước mình tạo nghiệt.

"Vâng."Nàng cong eo: "Là thần làm càn, xin chủ tử bớt giận."

Hắn hừ một tiếng: "Ta biết, ngươi hận ta hận đến răng dài tám trượng, bởi vì ta đã phá hỏng chuyện tốt của ngươi mà, khiến ngươi không có cách nào cùng Lâu Việt Đình mắt đi mày lại. Túc Tinh Hà, ta cho ngươi biết, đã mang tiếng là người trong phòng của ta thì tuyệt đối không cho phép ngươi dan díu với bất kì gã đàn ông nào, gia sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."

Tinh Hà phát hiện mình quả thật đã lỡ ngã vào vũng bùn, nay bùn đã dâng đến cổ. Nàng quả thực bị hắn chọc tức đến nói không ra lời, nhẫn nhịn thật lâu mới nói:

"Rốt cuộc có hay chưa có chuyện, ta không nói, trong lòng ngài không phải cũng biết hay sao. Hai chúng thần thanh bạch, không hề xảy ra những chuyện kia. Ngài là chủ tử, ngài có dự định của mình, thích để thế nhân xuyên tạc cũng được, chỉ cần ngài vui lòng thần đều không ngại phụng bồi. Nhưng ngài không thể quá đáng. Trong cung đám cung nữ thái giám nói vẹo nói nghiêng, chỉ cần không phải chính miệng ngài nói, thần đều mặc kệ. Nhưng hôm nay ngài lại ra bên ngoài thừa nhận như thế, thật sự từng lời của ngài đều như sát muối vào lòng thần. Chủ tử, thần dù sao cũng là một cô nương, ngài chừa chút mặt mũi cho thần không được ạ? Thần còn có họ hàng người quen!"

Thái tử cảm thấy rất kinh ngạc, nàng vào cung mười năm nhưng đây vẫn là lần đầu nói với hắn một lần dài đến vậy. Nhưng suy cho cùng, cũng bởi hắn bôi xấu danh tiếng của nàng trước mặt Lâu Việt Đình mà thôi, dám chắc tám phần nàng trông mong được sớm ra cung cùng người ta tiếp tục tiền duyên!

Đừng có nằm mơ, một khi đã vào Đông cung mà muốn toàn thân trở ra, trừ phi Giản quận vương chết. Lúc này vì một Lâu Việt Đình, cho dù một trăm Giản quận vương chết đi cũng vẫn được. Hắn nhìn nàng từ trên cao, giọng mang ba phần xem thường:

"Ngươi cũng đừng quên, ngươi và ta đã từng chung giường. Đã làm ra loại chuyện đấy mà còn muốn đi cùng đàn ông khác, ngươi coi gia chết rồi hả?"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!