Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Chương 32: Mừng Thọ



Ngọc Huyên tiến vào trong gian điện, bước chân nhẹ nhàng, tay khẽ vén rèm rồi nhìn về phía giường. Tiểu Huyền còn thiu thiu ngủ, tấm chăn mỏng mùa hè đã để sẵn một bên, thế nhưng em ấy vẫn còn đang quấn chăn dày dành cho khí trời đông xuân. Ngọc Huyên bước lại gần, đưa tay phủ lên trán em xem xét.

Vẫn còn hơi sốt.

Y xoay người quay ra ngoài rồi nhắm thẳng về phía gian bếp nằm khuất sau cung điện mà đi. Còn cách tầm mươi bước chân nhưng Ngọc Huyên cũng đã nghe rõ mùi thuốc đắng dậy lên ngai ngái.

"Hoàng tử." Đám thị nữ thấy Ngọc Huyên bước vào liền cúi đầu thi lễ.

Ngọc Huyên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu miễn lễ rồi đi đến bên chiếc siêu nhỏ đang sôi lục bục trong góc bếp, đoạn vén tay áo rồi giở nắp ra xem thử. Chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm đập vào mắt trông vô cùng đẹp, chẳng khác nào màu của những viên hồng ngọc thượng phẩm. Y lấy chiếc thìa cho vào siêu múc thử một ít ra, thổi vài hơi cho nguội bớt rồi đưa lên miệng nếm.

Chua chua ngọt ngọt, vừa đủ.

Mấy hôm trước cung nữ đem về cơ man nào là dâu rừng, màu đỏ màu đen màu tím đủ cả. Đây là đợt dâu cuối cùng của năm nay rồi, trời đã bước sang đầu hạ, dâu cũng sắp chín hết. Ngọc Huyên bèn sai người dành ra một nửa, sau khi rửa sạch rồi chọn trái ngọt nhất, màu đỏ đẹp nhất, y đã đem ra làm thành mứt dâu. Chiếc siêu mứt này đã là mẻ mứt thứ ba. Hai mẻ trước y đã lệnh cho Ninh Ninh đem sang chỗ Đại vương tử và dâng lên Hoàng đế, thế nên mẻ cuối cùng này là dành cho Tam vương tử.

"Thuốc đã sắc xong chưa?"

"Bẩm Hoàng tử, vừa mới sắc xong."

"Ừm, để đó ta mang vào cho Tam vương tử."

Ngọc Huyên đặt chén thuốc còn tỏa khói lên khay, không quên múc ra một ít mứt dâu vừa làm cho vào một cái đĩa nhỏ. Trên đĩa đã có sẵn bánh mật ong, bánh gừng cùng một vài viên kẹo táo. Lúc y mang khay thuốc cùng mứt, bánh kẹo về gian điện của Tiểu Huyền chuẩn bị dỗ bé uống thuốc thì chợt nghe thấy bên trong loáng thoáng có giọng nói của nam nhân trầm ổn vang lên.

Ngọc Huyên khựng lại, tim đập loạn nhịp. Sau một vài giây trấn tĩnh để nghe cho kỹ, y thở ra một hơi nhè nhẹ rồi tiếp tục cất bước vào trong.

Không phải anh.

Khung Tuấn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vào, không vội quay ra nhìn đã cười rồi bảo Tiểu Huyền:

"Đệ ngoan dậy uống thuốc đi cho mau khỏi bệnh nào."

Ngọc Huyên cũng treo sẵn nụ cười trên môi, chầm chậm vừa đi tới vừa đặt khay thuốc xuống bàn rồi quay sang nhìn Khung Tuấn:

"Anh Khung Tuấn đã đến rồi à?"

Khung Tuấn gật đầu, thấy trên khay vừa có bánh kẹo vừa có mứt dâu thì bèn chép miệng cảm thán:

"Vẫn là Ngọc Huyên chu đáo nhất. Ta nói nãy giờ mà Tiểu Huyền vẫn chưa chịu ngồi dậy uống thuốc đây này."

Ngọc Huyên bật cười rồi bước lại giường, nháy mắt hất đầu sang đống bánh kẹo kèm đĩa mứt dâu kia cho Tiểu Huyền nhìn thấy. Tam vương tử dù cực kỳ không hài lòng chén thuốc đắng nọ, tuy nhiên sau một hồi đấu tranh thì cũng đành quy hàng trước đồ ngọt, thế là bèn lồm cồm ngồi dậy uống thuốc.

"Cứ giao cho em là được rồi."

Lúc này Ngọc Huyên mới quay sang bảo với Đại vương tử. Chợt y khẽ giật mình... Đại vương tử đang trầm ngâm rọi ánh mắt vào Ngọc Huyên từ lúc nào không hay.

Ngọc Huyên hơi rủ mắt, vờ như không nhận thấy ánh mắt suy tư đó. Y với tay lấy khăn lụa khẽ lau miệng cho Tiểu Huyền, đoạn đưa cho bé một ít bánh gừng phết mứt dâu đỏ óng ánh.

Phía bên kia, Khung Tuấn dường như đang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Ngọc Huyên cũng cúi mặt chăm chú xem chừng Tam vương tử ăn bánh, ngọn lửa trong lòng đã biến thành ngân châm xỏ xuyên qua đau nhói, thế nhưng y cũng chỉ đành nuốt xuống, đè nén hết thảy mọi xúc cảm, mọi nghĩ suy, mọi câu hỏi đau đáu tâm can.

Ngọc Huyên, ngay khi về đến Trích Nguyệt, ta sẽ đưa em tới cung điện chỗ Tiểu Huyền. Em không cần gặp ai thỉnh tội, không cần giải thích gì, cũng không cần hỏi han gì cả. Cứ đợi tin tức của ta, ta sẽ đến thăm em ngay khi có thể, biết không?

Nhưng... anh sẽ không sao chứ?

Ta sẽ không sao cả. Ta hứa.

Ngoài trời chợt nổi lên một tiếng sấm rền nho nhỏ phía xa, thế nhưng cũng đủ để người trong gian điện nghe thấy. Trời đã vào hạ, mưa cũng bắt đầu rơi xuống Vương Đô. Khung Tuấn chần chừ một lát rồi quyết định đứng dậy, giũ giũ tay áo, đoạn xoa đầu Tiểu Huyền rồi bảo:

"Sắp mưa rồi, ta về đây. Tiểu Huyền nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?"

Ngọc Huyên cũng đứng dậy, miệng nhoẻn cười, hơi cúi mình hành lễ:

"Anh Khung Tuấn về nhé."

"Ừm, đệ cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng."

Ngọc Huyên tiễn Khung Tuấn ra cửa, nhìn theo cho đến khi hắn đã đi thật xa. Hôm nay trông Đại vương tử có vẻ hơi mệt mỏi. Dù chỉ là thoáng qua nhưng Ngọc Huyên cũng nhìn ra được nét xanh xao đọng lại trên gương mặt Đế vương tương lai của Đại Thương.

Trời sập tối rất nhanh, gió cũng đã thốc lên từng cơn mang theo hơi nước nằng nặng. Ngọc Huyên đóng chặt cửa chính, lại vòng sang bên hông khép cửa sổ để tránh mưa tạt. Bỗng nhiên y suy nghĩ gì đó trong một chốc, lại đưa tay khẽ hé cửa sổ ra, cứ như thể đang ngóng chờ bước chân ai ghé thăm.

Càng về đêm, mưa càng lớn.

Tiểu Huyền đã ngủ nãy giờ, ngọn đèn leo lét bên trong gian điện cũng dần cạn. Ngọc Huyên ngồi xuống bệ gỗ dưới chân giường, nhoài người gác trán lên tay.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy dọc theo khóe mi, lăn xuống tay y lành lạnh.

Đã mười bảy ngày rồi.

Anh có sao không?

Anh đang ở đâu?

Trích Nguyệt vẫn an tĩnh không có biến động gì, chứng tỏ có hai khả năng. Hoặc là Nhị vương tử thật sự không xảy ra chuyện, hoặc là tất cả mọi người đều đang giấu y.

Lúc nãy Đại vương tử định nói điều gì? Vì sao lại không nói nữa? Có phải liên quan đến anh không? Có phải anh...

Hai vai Ngọc Huyên run lên từng cơn nhè nhẹ. Tiếng nức nở rất nhỏ bật ra trong đêm tối, hoàn toàn bị tiếng gió mưa bên ngoài lấn át.

Em nhớ anh quá.

Em nhớ anh chết mất.

Bất chợt, một bàn tay phủ lên mái tóc đen của Ngọc Huyên, khẽ khàng vỗ về mấy cái, dỗ dành, an ủi. Ngọc Huyên sững sờ ngẩng lên, đối diện với đôi mắt của Tiểu Huyền.

Tam vương tử.

Trái với đôi mắt ngây thơ ngờ nghệch hàng ngày, đôi mắt hôm nay của Tiểu Huyền cực kỳ trong suốt, lại cực kỳ tĩnh lặng. Gương mặt của bé vẫn vậy, thế nhưng... thế nhưng hôm nay cách bé nhìn Ngọc Huyên rất khác.

Không giống ánh nhìn của một "đứa trẻ" bị mắc kẹt ở cái tuổi lên bốn lên năm.

Ngọc Huyên chợt nhớ lại khi vừa đến Trích Nguyệt gặp được bé, khi ấy y có hỏi Ninh Ninh rằng Tam vương tử bao nhiêu tuổi. Lúc ấy nàng ta nói, Tam vương tử năm nay lên mười. Nếu tính đúng, lúc này Tiểu Huyền đã phải mười lăm, chỉ thua Ngọc Huyên hai tuổi.

"Sẽ không sao cả." Tiểu Huyền nhìn Ngọc Huyên, chợt cất giọng rất nhỏ.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Tam vương tử nói xong thì mệt mỏi khép mắt, lát sau đã thở đều, dường như lại ngủ, bỏ mặc Ngọc Huyên vẫn còn ngồi đó chưa hết bàng hoàng.

Em ấy... vừa rồi đã khôi phục thần trí sao? Có thật là vậy không?

Cạch.

Cửa sổ khép hờ bên ngoài chợt bật mở. Ngọc Huyên quay phắt lại, chỉ vừa kịp thấy một bóng hắc y nhân nhảy vào phòng, tóc nâu ướt sũng. Thấy Ngọc Huyên giật mình lùi lại, hắc y nhân lập tức tháo khăn che mặt ra rồi đưa một ngón tay lên miệng:

"Suỵt! Là ta."

Lúc Khung Dực bắt đầu lấy lại được ý thức, điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là cơn tê dại nơi cần cổ. Nhị vương tử nặng nề cố cử động thử chân tay nhưng hầu như vô dụng, cứ như thể có một tảng thép lớn đè bẹp toàn thân. Cổ họng khô ran, hai mắt còn chưa quen với ánh sáng nên đang phải vất vả từng chút một hé ra nhìn. Đến khi thấy rõ khung cảnh trước mắt rồi, Khung Dực chợt ngẩn người.

Hắn đang nằm trên chiếc giường lớn trong tẩm cung của mình, người úp xuống dưới, lưng hướng lên trên, đầu thì nghiêng một bên trên gối. Không rõ hắn đã ngất đi bao lâu mà cần cổ đã cứng ngắc, tê dại đến thế này dù chiếc gối đã được hạ nhân cố ý chọn loại mềm mại nhất. Nhị vương tử kinh ngạc nhận ra mình đang để trần thân trên, toàn bộ phần ngực, lưng và bụng đều đang được nẹp cứng. Thế nhưng điều đáng nói chính là thứ đang được để ngay bên cạnh gối nằm.

Một vốc kẹo mạch nha bọc mè vàng ươm.

Có vẻ lúc này đang là buổi sáng, những tia nắng ngoài cửa sổ xiên xiên rọi vào giường, soi rõ vốc kẹo nọ, làm cho từng viên kẹo óng ánh rực rỡ lạ thường. Đã bao lâu rồi ấy nhỉ, kể từ lần cuối cùng hắn nhìn thấy loại kẹo này?

Khóe môi Khung Dực khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mơ màng. Đại ca vẫn còn nhớ chuyện khi đó sao?

Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở.

"Ơ... Nhị... Nhị vương tử!"

Kỷ Phong vừa bước vào phòng, thấy Khung Dực đã tỉnh từ lúc nào thì mừng rỡ kêu lên rồi vội vàng bước nhanh tới.

"Trong người thế nào rồi? Có đau không? Khó chịu chỗ nào không? À, thuộc hạ gọi Thái y đến ngay! Ngài... ngài chờ một chút."

Khung Dực mở miệng định nói chuyện nhưng chất giọng quá khàn, không phát ra tiếng nổi. Kỷ Phong thấy thế bèn nhanh chóng đem cho hắn một bát nước nhỏ, cẩn thận đỡ đầu Khung Dực lên rồi từ từ cho uống.

Dòng nước mát tràn vào cổ họng xoa dịu bỏng rát, chẳng mấy chốc Khung Dực đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau vài cái đằng hắng, cuối cùng Nhị vương tử cũng nói ra được câu đầu tiên.

"Ta... ngất đi bao lâu rồi?"

Kỷ Phong tặc lưỡi: "Hai mươi ba ngày rồi, Nhị vương tử."

Cái gì! Hắn đã hôn mê bất tỉnh gần cả tháng trời rồi sao? Vậy...

Dường như hiểu được trong lòng chủ nhân nhà mình đang lo lắng điều gì, Kỷ Phong thở ra một hơi rồi nói:

"Ngài yên tâm, hôm trước thuộc hạ đã tìm cách lẻn vào cung điện của Tam vương tử, tìm gặp Hoàng tử Ngọc Huyên để báo bình an rồi."

Nét lo âu trên gương mặt hốc hác của Khung Dực lập tức tan đi hơn nửa.

"Ngọc Huyên... thế nào?"

"Ngài ấy bảo ta nói với ngài, hãy yên tâm nghỉ ngơi cho mau bình phục. Ngài ấy rất khỏe."

Khung Dực hơi hạ mắt, sau cùng cũng lên tiếng hỏi về việc mà Kỷ Phong thật sự không muốn hắn hỏi đến chút nào.

"Ta chịu được bao nhiêu gậy?"

Một thoáng im lặng trôi qua.

"Ngài bắt đầu bất tỉnh ở gậy thứ mười tám."

"Ba gậy còn lại thì sao?"

Kỷ Phong hơi mất tự nhiên mà đưa tay chỉnh chỉnh lại đoạn nẹp trên lưng Khung Dực, sau đó hơi khàn giọng đáp lời:

"Hành hình đủ hai mươi mốt gậy."

Điều này không làm Khung Dực ngạc nhiên. Theo luật lệ Đại Thương, một khi đã bắt đầu hành hình thì cho dù có lý do gì cũng không được bỏ ngang. Ngay cả khi tội nhân có mất mạng trong lúc đang thụ hình, số gậy đánh xuống cũng nhất định phải đủ.

Khung Dực vẫn còn nhớ trước lúc hắn chịu không nổi mà ngất đi, đại ca hắn mới đánh tới gậy thứ mười mấy mà thôi. Nhị vương tử hiểu rõ lần này mình sống sót một phần là do thân thể rèn luyện từ nhỏ nên cường tráng khỏe mạnh hơn người thường, một phần chính là may mắn.

Không rõ ba gậy cuối thế nào, Khung Dực biết rõ mười tám gậy kia Khung Tuấn không hề nương tay.

"Đại ca ta có nói gì không?"

"Ngài ấy cách vài ngày lại đến xem ngài đã tỉnh hay chưa, sau đó nán lại một chút rồi mới rời đi. Đại vương tử căn dặn khi ngài tỉnh thì lập tức cho gọi Thái y đến bắt mạch, sau đó còn bắt đầu quá trình gấp rút bồi bổ, nếu không sẽ không kịp đại sự sắp tới."

Khung Dực nghiêm mặt gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cố gắng động đậy để lật người ngồi lên. Kỷ Phong thấy thế lập tức nhanh tay ấn hắn nằm lại như cũ, miệng thì sốt ruột quát lên:

"Khoan ngồi dậy đã! Ngài bị gãy năm cái xương sườn, lại còn bị nội thương không nhẹ đâu! Để thuộc hạ gọi Thái y đã!"

Chà, lần này mình bị thương nặng thế sao?

Khung Dực cũng hơi hoảng, lập tức ngoan ngoãn nằm im, bụng lại nghĩ thầm quái lạ, nếu bị nặng như vậy sao trên lưng lại không đau lắm?

"Nhưng lưng ta lại..."

"Không đau mấy đúng không? Là nhờ thuốc của Hoàng tử Ngọc Huyên và lang y của Khúc Băng bào chế đấy! Mới đầu vết thương máu thịt be bét cả, thuộc hạ sợ quá, chưa chờ vết thương khô miệng hẳn đã đổ thuốc lên. Thế mà may sao, chỉ vài ngày sau vết thương đã mau chóng khô đi rồi hồi phục dần, ngay cả Thái y còn phải trầm trồ không ngớt."

Ra là vậy.

Nhắc đến tên của y, lòng hắn lại cồn cào, xót cả ruột, bỏng cả tim. Đã hai mươi mấy ngày, chắc y phải lo lắng lắm, buồn lắm. Thế mà vẫn còn cố trấn tĩnh mà nhắn với hắn là y không sao. Hừ, có phải lại khóc nhè không? Có ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng hay không?

"Nhị vương tử, thật ra Hoàng tử Ngọc Huyên còn căn dặn thuộc hạ đưa cho người thứ này."

Khung Dực giật mình ngẩng lên, đã thấy Kỷ Phong xòe bàn tay ra đưa đến.

Trên tay hắn là một dải lụa buộc tóc màu lam mềm mại.

Sau một thoáng sững người, Khung Dực gom hết sức lực, nén đau vươn tay ra. Những ngón tay khô khốc của hắn chạm vào mảnh lụa mềm rũ, mát rượi. Hắn mân mê dải lụa một lát giữa hai ngón tay rồi từ từ đưa lên mũi, hít vào một hơi nhẹ.

Mùi hoa bưởi nồng ấm dấu yêu kia khẽ khàng tràn vào tâm hồn, như thể suối tóc nhung của người nọ đang ở ngay bên cạnh.

Có-em-đây.

Khung Dực nhắm mắt lại như nén xuống cảm xúc, đoạn thử cử động thân mình, ngay lập tức trong bụng và lồng ngực truyền đến cơn đau nhói. Tuy vết bỏng trên lưng không còn quá đau rát nhưng những chiếc xương sườn gãy và nội thương vẫn sờ sờ đó chưa hề thuyên giảm. Với kinh nghiệm của Thống lĩnh Nhạn Quân bao năm, hắn hiểu rõ cần ít nhất một hai tháng để mình bình phục, đi đứng lại như thường, chưa kể đến việc lấy lại được bản lĩnh và thân thủ trước đây.

"Kỷ Phong, lập tức gọi Thái y. Ta phải mau chóng bình phục, không thể chậm trễ."

"Nhị vương tử, ngài vội vàng gì? Hoàng tử Ngọc Huyên đã nói y rất khỏe, y không sao kia mà..." Kỷ Phong lo lắng đưa mắt nhìn sang nhưng cũng chuẩn bị xoay người chạy đi gọi Thái y.

"Không phải." Khung Dực ngả đầu ra gối trầm ngâm. "Từ bây giờ đến lúc cử hành đại lễ, ta sẽ không gặp mặt y."

Ta không thể cho em thấy bộ dạng yếu ớt này. Em sẽ lo lắng, mà ta cũng không chấp nhận bản thân mình như vậy. Ta phải trở lại là Nhị vương tử uy vũ trước kia, đường hoàng xuất hiện trước mặt em, đến bên em.

Kỷ Phong đã ra đến gần cửa, nhưng vẫn nghe rõ từ "đại lễ" mà Khung Dực nhắc.

"Đại lễ mà ngài nói, có phải chính là..."

"Đúng vậy." Khung Dực khép hờ mắt, gật đầu.

"Là đại thọ sáu mươi của phụ hoàng. "

Theo tục lệ Đại Thương, đại thọ sáu mươi của Hoàng đế không được diễn ra trong cung điện hay trong kinh thành. Đại Thương là một dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, những vị vua khai quốc đều trải qua hầu hết quãng đời của mình trên thảo nguyên rộng lớn. Rất nhiều năm trước, tất cả những sự kiện trọng đại trong đời một đấng quân vương Đại Thương đều được cử hành trên Đại Mạc, từ việc sắc phong đến đại lễ lên ngôi, từ đại hôn đến mừng thọ. Dần dần, những triều đại gần đây mới xây dựng nên kinh thành Trích Nguyệt rồi an cư lạc nghiệp tại đó. Tuy nhiên, để duy trì phong tục tập quán và thể hiện lòng tôn kính dành cho tổ tiên, nghi thức mừng đại thọ sáu mươi của Hoàng đế, vốn được xem là điều cực kỳ tốt cho vận mệnh quốc gia, vẫn được cử hành vô cùng long trọng trên Đại Mạc.

Khi ấy là mùa hạ, cỏ cháy, nắng vàng.

Trên nền trời xanh ngăn ngắt, một cánh liệp ưng chao liệng đảo quanh. Từ con mắt ưng tinh tường nhìn xuống, khu lều trại của đoàn rước lễ mừng đại thọ Hoàng đế cơ hồ trải dài mười dặm.

Khung Tuấn bước ra khỏi lều của mình trong một thân võ phục dệt bằng vải mềm chống nóng. Nhiệt độ giữa trưa trên Đại Mạc không phải trò đùa, hắn cũng chẳng hào hứng gì khi phải ra ngoài giữa thời tiết oi bức thế này. Tuy nhiên thân là Đại vương tử cũng là trữ quân tương lai, hắn nhất định phải kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa để đảm bảo đại lễ ngày mai diễn ra suôn sẻ.

Lần này địa điểm cử hành nghi thức hoàng gia và tiệc mừng đại thọ là một đồng cỏ vàng bằng phẳng nằm ngay vùng trung Đại Mạc. Từ kinh thành đi đến đây mất hơn ba ngày đường, thế nhưng từ đây xuôi về phương nam cho đến khi đặt chân lên rìa nam Đại Mạc tiếp giáp núi rừng Mạc Bắc thì chỉ mất chưa tới hai ngày.

Hai ngày... Nếu phi ngựa thẳng về phía đó là sẽ đến biên giới Kinh Lạc.

Vài hôm trước mật thám lại báo tin về. Công chúa Vũ Miên cũng đang lưu lại Mạc Bắc để luyện quân, săn bắn cùng đám công tử thế gia kia.

Một trong số đó sẽ trở thành Phò mã tương lai của Kinh Lạc.

Vấn đề này Khung Tuấn cứ suy nghĩ mãi nhưng cũng chưa tìm ra đáp án. Ai ai cũng có thế mạnh riêng, ai ai cũng là hậu bối tài trí mưu lược hơn người do đích thân Tam Đại Soái bồi dưỡng. Ai cũng đủ tư cách làm Phò mã.

Vậy Vũ Miên nàng sẽ chọn ai? Ai sẽ trở thành trượng phu của nàng? Và quan trọng hơn là, vì sao nàng lại chọn kẻ đó?

Vừa đi vừa mải suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng đầu lên thì Đại vương tử đã thấy mình đang đứng trước lều của Nhị vương tử. Khung Tuấn cân nhắc trong hai giây, sau đó bèn rẽ vào đường hông rồi đi vòng ra phía sau lều, quả nhiên những gì đang diễn ra đúng như hắn nghĩ.

Khung Dực đang cùng Kỷ Phong luyện phóng lao.

Từ lúc nhị đệ hắn tỉnh lại cho đến khi đại lễ mừng thọ diễn ra, thời gian chỉ vừa hơn một tháng. Đối với người thường mà nói, thời gian này chưa chắc đã đủ để nội thương và những đoạn xương bị gãy hồi phục hoàn toàn, nói chi đến việc luyện võ, cưỡi ngựa, phóng lao. Thế nhưng Khung Dực quả thực có sức vóc hơn người, thân thể sau bao năm rèn luyện trong quân cũng trở nên cứng cáp và lì đòn hẳn. Dưới sự giám sát chặt chẽ của Thái y, Khung Dực đã có thể ngồi dậy rời khỏi giường sau bảy ngày. Gần như ngay lập tức, nhị đệ hắn đã bắt đầu lao vào luyện những bài quyền cơ bản. Đều đặn mỗi ngày khi Khung Tuấn ghé thăm đều thấy nhị đệ mình khi thì hít đất, khi thì múa đao, khi thì tập võ, chăm chỉ đến mức nửa bước cũng không ra khỏi điện.

"Ngươi nói Nhị vương tử quả thật cả tháng nay không ra ngoài, cũng không đến tìm Hoàng tử Ngọc Huyên sao?"

Khi nghe người thân vệ báo lại, Khung Tuấn hầu như không tin nổi.

"Bẩm Đại vương tử, quả thật là vậy."

Khung Tuấn nghĩ đi nghĩ lại một hồi, bất chợt mỉm cười, nội tâm ngược lại dấy lên chút xót xa.

Xem ra trận đòn này dù hắn đánh nặng tay thật, nhưng rốt cuộc cũng cho kết quả xứng đáng. Có lẽ Khung Dực cũng nhận ra đã đến lúc nên từ từ buông tay rồi.

Lúc này trên Đại Mạc, cả Khung Dực lẫn Kỷ Phong đều chỉ mặc một tấm áo trong mỏng, lại còn mở phanh ra lộ rõ lồng ngực săn chắc. Hai người cùng nhau cưỡi ngựa rồi từ trên lưng ngựa mà phóng đi những ngọn lao dài làm từ chông vuốt nhọn. Ngọn lao mảnh, bay đi vun vút rồi cắm phập vào những tấm bia dựng cách đó hơn mười trượng. Trong mười lượt ném, Kỷ Phong ném trúng hồng tâm tám lượt, trái lại Khung Dực chỉ trúng có năm.

"Chưa được, làm lại." Khung Dực cau mày, ghìm cương kiềm Tiểu Hổ lại rồi đưa tay lên lau mồ hôi đang rịn ra đầy trán. Ngày thường những màn phóng lao trẻ con này, có bịt mắt lại hắn vẫn ném trúng cả mười. Quả nhiên để hoàn toàn quay lại thực lực trước kia vẫn còn cần thêm chút thời gian. Phóng lao nãy giờ mới hai canh giờ mà cánh tay hắn đã mỏi nhừ, lồng ngực cũng bắt đầu ẩn ẩn đau từng cơn.

"Nghỉ một chút đi Nhị vương tử, ngài đã luyện từ lúc nãy tới giờ chưa kịp ăn cơm luôn đó!" Kỷ Phong nhăn mặt kêu, thế nhưng trong bụng cũng hiểu vì sao chủ nhân nhà hắn nôn nóng. Bản lĩnh ném lao trước giờ của Thống lĩnh Nhạn Quân chưa từng thua ai.

"Nhị đệ!"

Khung Dực ngẩng lên thấy Khung Tuấn đang từ đằng kia đi lại, bèn nhảy phốc xuống ngựa rồi bước tới.

"Đại ca, huynh đi kiểm tra một vòng à?"

"Ừm, xong cả rồi." Khung Tuấn nhìn nhị đệ mình từ trên xuống dưới rồi thở dài nhè nhẹ, đoạn đưa tay gõ trán hắn mấy cái.

"Dục tốc bất đạt. Đệ vào nghỉ ngơi đi."

Khung Dực cũng đưa tay hất mớ tóc dài ra sau lưng, gương mặt thoáng chút trầm ngâm.

"Nói là nói vậy thôi, chứ đệ phải cố gắng hơn nữa. Đại lễ ngày mai đệ phải làm thật tốt, tránh làm phụ hoàng mất mặt."

Nghe xong lời đó, mãi một lúc sau Khung Tuấn mới cất lời:

"Ta nghĩ phụ hoàng cũng không trách phạt đệ đâu. Cứ làm hết sức mình là được."

"À phải rồi đại ca, huynh định bố trí cho Tiểu Huyền thế nào?" Khung Dực chợt nhớ ra, bèn quay sang hỏi. Hắn đã thắc mắc việc này từ lâu nhưng vẫn luôn quên khuấy đi mất.

Nhị vương tử lo lắng việc này hoàn toàn có cơ sở, nguyên nhân chính là nghi lễ mừng thọ của Hoàng đế Đại Thương cực kỳ đặc biệt.

Trái với các dân tộc khác khi mà lễ mừng thọ Hoàng đế chủ yếu là yến tiệc xa hoa làm dịp cho cả triều đình vui vầy hưởng lạc, nghi lễ mừng thọ của Hoàng đế Đại Thương lại là một quá trình cực kỳ vất vả cho hoàng gia, đặc biệt chính là bản thân Hoàng đế và tất cả những người con, bao gồm cả Vương tử và Công chúa. Trước tiên, hoàng gia cùng triều thần sẽ cử hành đại lễ tạ ơn trời đất đã ban cho mình tuổi thọ. Sau khi đại lễ kết thúc, đích thân Hoàng đế phải múa một bài thương pháp hoặc kiếm pháp gia truyền của Đại Thương, được truyền lại từ những chiến binh Đại Mạc đời đầu. Kế đến, Hoàng đế phải tự mình đi săn từ sáng sớm đến khi hoàng hôn buông xuống. Càng săn được nhiều thú, nhất là dã thú quý hiếm, hung dữ thì càng chứng tỏ sức khỏe của Hoàng đế vẫn dẻo dai, ngụ ý tuổi thọ còn kéo dài thêm nữa. Dĩ nhiên tùy vào sức khỏe Hoàng đế mà các đại thần sẽ khéo léo hiểu ý mà sắp xếp phần đi săn này sao cho phù hợp, tuy nhiên đây vẫn chính là vấn đề thể diện của cả quốc gia, tuyệt đối không thể nào có một kết quả săn bắn tầm tầm bậc trung, không gì nổi trội. Thế nhưng đó cũng chưa phải là phần quan trọng nhất.

Phần được mong chờ nhất của đại lễ mừng thọ chính là phần thứ hai, vốn hay được sắp xếp diễn ra sau một ngày. Đó chính là phần các Vương tử Công chúa tranh tài cùng nhau.

Người Đại Thương tin rằng, phúc phần của một gia tộc không chỉ thể hiện ở sự trường thọ của bậc trưởng bối mà còn thể hiện ở tài năng của thế hệ kế thừa. Theo đó, Hoàng đế càng khỏe, càng săn bắn tốt bao nhiêu thì các Vương tử Công chúa càng phải nỗ lực làm tốt hơn gấp bội.

Chính vì thế, một yêu cầu khắt khe của nghi lễ chính là tất cả Vương tử Công chúa đều phải tham gia thi đấu, không sót một ai. Hơn nữa, chính Hoàng đế sẽ là người ra lệnh các người con của mình sẽ thi cái gì.

Cũng vì như vậy mà phần thi thố tài năng này còn là một cuộc đánh giá ngấm ngầm của triều thần dành cho tân đế tương lai. Vào các triều đại mà vị trí trữ quân còn chưa được lập, hoặc khi Hoàng đế cũng chưa có chủ ý rõ ràng, phần thi thố này giữa các Vương tử càng khốc liệt. Là một dân tộc tôn sùng sức mạnh, người Đại Thương tin rằng ai làm chủ trường thương, làm chủ chiến mã, làm chủ bãi săn mênh mang cỏ vàng này, người đó chính là người đại diện cho sức mạnh dũng mãnh và tinh thần bất diệt của chiến sĩ Đại Mạc.

Nói cách khác, đại lễ mừng thọ của Hoàng đế chính là một đấu trường chính trị không hơn không kém.

"Ta có ướm hỏi phụ hoàng xin người ngày mai miễn cho Tiểu Huyền, nhưng người lại không trả lời." Khung Tuấn nhẹ giọng đáp sau một thoáng trầm ngâm.

"Mặc dù đại lễ ngày mai vô cùng quan trọng, nhưng Tiểu Huyền làm sao có thể cưỡi ngựa bắn cung đi săn chứ?" Khung Dực vừa bất ngờ vừa nóng ruột kêu lên. "Phụ hoàng nghĩ gì vậy?"

"Khung Dực, không được vô lễ." Đại vương tử hơi nhíu mày nhắc nhở, thế nhưng ngay cả trong lòng hắn cũng dậy lên vô số câu hỏi chưa hề tìm ra đáp án.

"Đến nước này rồi, ngày mai chúng ta tùy cơ ứng biến."

Sáng ngày hôm sau, mặt trời phóng những tia nắng như những ngọn giáo bằng vàng ròng cắm phập xuống bãi săn, xuống đồng cỏ Đại Mạc. Trên thảo nguyên lúc này, cả ngàn người đang chia làm hai cánh trái phải, im phăng phắc quan sát đích thân Hoàng đế múa thương giữa lễ đài cao cao. Khung Vũ đến tuổi lục tuần nhưng vẫn còn vô cùng tráng kiện, đường thương bay vun vút lóa cả mắt, uy lực như sấm sét mưa rền, khiến cho toàn bộ triều thần hết lòng nể phục. Ngay cả Khung Dực cũng kinh ngạc vài phần. Bộ thương pháp này hắn dĩ nhiên đã thuộc nằm lòng, thế nhưng hôm nay khi thấy phụ hoàng đích thân múa lại, lòng hắn vẫn dấy lên cảm giác hâm mộ xen lẫn chút bùi ngùi.

Tóc đen rồi sẽ bạc.

Trường thương bằng sắt, trăm năm không đổi. Tay người cầm thương lại là máu thịt, rồi sẽ yếu, sẽ già, sau cùng hóa hư vô về với đất.

Sáng nay ba huynh đệ đều vận triều phục của Đại Thương, uy nghiêm cao quý, trán đội vương miện sắt và vàng, tóc thắt lẫn những sợi tơ óng ánh. Tiểu Huyền đã khỏe lên nhiều, em đứng ngoan ngoãn bên hai vị hoàng huynh, mắt nhìn phụ hoàng đầy ngưỡng mộ, gần như là sùng bái.

"Nhị ca, phụ hoàng oai phong quá!" Tiểu Huyền đưa tay khẽ giật giật tay Khung Dực, đoạn ghé người sang nhón chân nói với hắn.

"Đợi lát nữa người đi săn đem muông thú về còn oai phong hơn." Khung Dực xoa đầu em, nháy mắt rồi nói.

Quả thật đúng là như vậy. Hoàng đế múa xong bài thương thì lập tức tiến hành nghi thức đi săn. Đến nhập nhoạng chiều hôm đó, ngài đem về chục con cáo, ba con linh dương, hơn hai mươi con ngỗng trời và chục con thỏ béo.

Tất cả đều do một mình Khung Vũ bắn hạ.

Điều này ngoài việc chứng tỏ Hoàng đế còn vô cùng khỏe mạnh tráng kiện, kết quả săn này cũng chính thức đặt ra kỳ vọng cho kết quả buổi săn của ba vị Vương tử vào sáng mai.

Số chim thú thu về chắc chắn phải hơn trăm con, tức là gấp ba lần kết quả Hoàng đế săn được thì mới xem là điềm tốt.

Tuy nhiên trước khi các Vương tử bước vào cuộc đi săn đầy thử thách đó, bọn họ vẫn còn một màn so tài phải hoàn thành, mà đề bài lại chưa được Hoàng đế công bố.

Thùng. Thùng. Thùng. Thùng. Thùng.

Nghe tiếng trống giục, Khung Tuấn và Khung Dực cùng nhau thúc ngựa tiến ra phía trước. Trên đài cao, Hoàng đế đang ngồi uy nghiêm nhìn xuống hai người trưởng tử của mình. Tiểu Huyền cũng ngồi trên lưng một con ngựa nhỏ đã được thuần kỹ mà đích thân Khung Tuấn lựa chọn, được người hầu cận dắt ra.

Muôn tiếng hô vang, mũi giáo gõ rầm rập xuống nền đất theo nhịp trống nghênh chào, cờ hoa trùng trùng dưới nắng.

Giữa khung cảnh đó, trong lòng Khung Dực lại chợt lạc lõng lạ kỳ.

Hắn nhớ y.

Đã hơn hai tháng rồi. Từ lúc tỉnh lại, hắn lao vào luyện tập ngày đêm để mau chóng bình phục. Hiện giờ sức lực và thân thủ hắn đã được sáu, bảy phần của trước đây, thế là cũng đủ để y không phát hiện ra trận đòn kia đã suýt chút đoạt mạng hắn như thế nào, tránh cho y đau lòng. Vượt qua được đại lễ mừng thọ này rồi, hắn sẽ lập tức quay về Trích Nguyệt, chạy đến bên y.

Ôm y.

Ôm thật chặt.

Hôn y.

Hôn mái tóc nhung mềm thơm hương hoa nồng ấm.

Giờ phút này y đang làm gì? Bị giam lỏng trong cái lồng sơn son thếp vàng mang tên Trích Nguyệt, liệu y có oán trách hắn, oán trách gia tộc hắn?

Liệu... y có cô đơn?

Một đám mây trên trời tan ra, ánh nắng xuyên thủng mịt mờ mà rọi thẳng vào mắt làm Khung Dực hơi lóa. Hắn khẽ nghiêng đầu tránh tia sáng đang chiếu thẳng vào mặt mình, bất chợt giữa biển người mênh mông, hắn thoáng nhìn thấy một bóng lam y tĩnh lặng.

Khung Dực giật mình, vội ghìm cương lại nhìn trân trối, trái tim không tự chủ mà đập liên hồi.

Có phải là em không?

Đứng lặng lẽ tít phía xa, sau hết thảy quan lại triều thần, sau tất cả binh sĩ cùng cung nữ theo hầu, Ngọc Huyên đang hơi nhón chân, dõi mắt nhìn về phía hắn không biết từ lúc nào rồi, không biết được bao lâu rồi. Khi thấy Khung Dực đã nhận ra mình, y lập tức bặm môi, dằn xuống xúc động mãnh liệt, nuốt xuống cái cay nồng nơi đầu mũi, nơi đôi mắt. Sau đó, y hít vào một hơi thật sâu, nhìn hắn mà nhoẻn miệng cười.

Từ trong biển người, trông y nhỏ xíu.

Nhỏ xíu.

Khung Dực chết sững trên ngựa, mắt cứ thế nhìn Ngọc Huyên trân trối. Trong phút chốc, hắn lại nổi lên ý nghĩ phi ngựa đến cướp người như trước đây.

Mang y đi mau. Đi mau!

"Nhị đệ!"

Khung Dực giật mình quay lại, đã thấy Khung Tuấn nghiêm mặt nhìn mình. Đại vương tử cũng đang ghìm ngựa lại mà chờ.

"Đi thôi."

Khung Dực siết chặt dây cương trong tay, hai hàm răng nghiến chặt đến mức xương hàm cũng bạnh ra. Hắn hơi cúi mặt xuống, tóc dài khẽ rủ che đi đôi mắt màu nâu. Hai gót chân Khung Dực thúc nhẹ, Tiểu Hổ liền lập tức hiểu ý mà tiến lại đi song song bên Khung Tuấn.

Hai huynh đệ lại cùng cưỡi ngựa đi về phía trước trong im lặng. Mãi một lúc sau, Đại vương tử mới nhẹ giọng giải thích một câu:

"Ta quên nói với đệ, phụ hoàng hạ lệnh mang Ngọc Huyên theo. Người bảo muốn cho y nhìn thấy dòng dõi hoàng tộc của Đại Thương ta hùng mạnh thế nào."

"Đệ hiểu rồi." Nhị vương tử trầm giọng đáp, thanh âm khản đặc hơn mọi khi, không rõ vì sao.

Đi hết đoạn đường diễu hành, ba vị vương tử đến trước đài cao nơi Hoàng đế đang ngồi, sau đó xuống ngựa rồi đồng loạt quỳ xuống. Đài này dựng bằng gỗ, nơi cao nhất là chỗ ngồi của Hoàng đế, sau đó hai bên là chỗ của các đại thần. Từ trên đài có thể nhìn rõ sân tập cùng bãi săn mênh mông trước mặt.

"Đứng dậy cả đi."

"Tạ phụ hoàng."

Hoàng đế đưa mắt nhìn hai người trưởng tử của mình, thầm quan sát đánh giá một lúc. Sau cùng, người hạ lệnh:

"Tranh tài hôm nay, các con thi bắn cung và phóng lao."

"Nhi thần tuân mệnh."

Thấy Khung Vũ đã sắp phất tay ra hiệu cho lui xuống để bắt đầu thi đấu, Khung Dực bèn thắc mắc hỏi:

"Bẩm phụ hoàng, còn Tiểu Huyền..."

Nhắc đến Tiểu Huyền, Khung Vũ thoáng cau mày. Nãy giờ ngài vẫn thấy người con trai thứ ba của mình ngồi trên lưng một con ngựa lùn, được người hầu dắt ra thế nào. Giữa khung cảnh rước lễ và diễu hành uy nghiêm, hình ảnh đó trông buồn cười đến gai mắt. Đứng cạnh hai người con dũng mãnh tuấn tú kia của mình, đứa con này chẳng khác nào một tấn kịch hoang đường. Những chuyện về Vương tử tranh tài, có vẻ nó cũng nghe không hiểu nên cứ tròn xoe mắt mà hết nhìn về phía hai huynh trưởng rồi lại nhìn Hoàng đế ngài đây.

Thật... xấu hổ.

Người con trai thứ ba của ngài, rốt cuộc lại là một kẻ ngốc.

Bao nhiêu năm thiên hạ chê cười gièm pha, ngài có thể giả vờ không nghe không biết. Thế nhưng ngay đại lễ hôm nay, sự thật vẫn hiện lên rõ mồn một, trơ trọi và trần trụi. Nỗi thất vọng lẫn không cam lòng mà Khung Vũ giam hãm trong mười mấy năm nay, ngay giây phút này cuồn cuộn tung vỡ đê điều mà tràn ra, không gì cản nổi. Hoàng đế cuộn nắm tay, hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Tiểu Huyền, đoạn nói rõ từng chữ, từng chữ một:

"Thân là Vương tử, không thể không thi."

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Khung Dực cùng nét lo âu không giấu giếm của Khung Tuấn, Hoàng đế nghiêm mặt nói thêm một câu chốt hạ:

"Hai con cũng không được giúp."

- ----------------------------------------------

(Cùng xem nhị vị Vương tử tranh tài ở chương sau nhen!)