Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 171: Uy áp này khác gì trò hề đâu?



Đương nhiên không kém anh ta là bao!

Phải biết rằng anh ta là con trai trưởng của nhà họ Trần, đã là Địa Cảnh đỉnh phong!

Đưa mắt nhìn toàn bộ đồng niên ở khu vực Vân Xuyên, anh ta chắc chắn là người đứng đầu!

“Em... em cũng không biết!” Trần Y Nặc hơi mờ mịt, nhưng lại âm thầm mừng rỡ nhiều hơn.

Cô ấy nghĩ Lâm Phong đã từng mất tích hơn mười năm, chẳng lẽ thật sự được một thế lực mạnh nào đó thu nhận làm đệ tử sao?

“Em ở cạnh cậu ta bảy năm, không biết lai lịch người ta?”

“Thực sự không có, trong ấn tượng của em, anh ấy chỉ là một người rất bình thường.

Trần Thiên Hủ không nói gì nữa, nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh thì u ám. Tối hôm qua anh ta mới đột phá lên Địa Cảnh sơ kỳ, đang đắc ý!

Kết quả người ta nói cho anh ta biết, Lâm Phong đã là Địa Cảnh đỉnh phong, đồng thời còn có thân phận cực kì cường đại?

Hơn nữa, anh ta cũng đã chú ý đến ánh mắt dần dần thân thiện hơn của Trần Thiên Hủ.

Rõ ràng anh ta đã thay đổi cái nhìn với Lâm Phong!

Đây không phải chuyện tốt lành gì!

Bàn về thực lực thì nhà họ Giang kém xa nhà họ Trần!

Nhà họ Trần đồng ý gả Trần Y Nặc cho anh ta thứ nhất là vì Trần Y Nặc chưa kết hôn đã có con, thanh danh không tốt. Thứ hai là vì bản thân anh ta cũng ưu tú,

còn có một chị gái mạnh mẽ đã bái nhập vào tông môn trên núi.

Nếu như nhà họ Trần phát hiện Lâm Phong không thua mình, vì Tiểu Luyến Luyến, rõ ràng nhà họ Trần sẽ có khuynh hướng gả Trần Y Nặc cho Lâm Phong!

Anh ta biết rõ, giữa các gia tộc lớn rất chú trọng lợi ích! Tình cảm và hữu nghị cũng chẳng là cái thá gì!

Chỉ là lát sau vẻ mặt Giang Quân Lâm đã hòa hoãn lại, bởi vì bệnh của Tiểu Luyến Luyến, chỉ có thầy thuốc Dược Vân mới trị hết được!

Trần Y Nặc là một người yêu con gái như mạng, đương nhiên sẽ không bỏ mặc!

Cho nên, Trần Y Nặc vẫn phải gả cho anh ta!

Chỉ là theo tình hình hiện tại thì sau này nên tránh x aLâm Phong ra một chút, không nên chọc vào đối phương!

Cùng lúc đó, Lâm Phong suy nghĩ xong, bình thản nói:

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có một mình, không có chỗ dựa!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé. truyen bjyx

“Không có thế lực nào làm chỗ dựa, cậu cũng dám giết người của thương hội Bách Vân này? Nhóc con, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, đừng coi tôi như kẻ ngui”

Lão giả Thiên Cảnh nheo mắt lại.

Uy áp của cường giả Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta tràn ra, ập lên người Lâm Phong, muốn ra oai phủ đầu với Lâm Phong trước.

Lâm Phong không nhịn được cười.

Uy áp này khác gì trò hề đâu?

Anh đưa mắt nhìn qua, không làm gì cả, chỉ nhìn lão giả Thiên Cảnh một cái. “Ong!”

Lão giả Thiên Cảnh lập tức cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đánh mạnh vào.

Trong đầu ông ta ong lên một tiếng, lui về sau mấy bước! “Cậu... cậu là...”

Lão giả Thiên Cảnh hoảng sợ nhìn Lâm Phong!

Chỉ một ánh mắt mà thôi!

Không chỉ đánh tan uy áp của ông ta, hơn nữa còn suýt đánh nát luôn buồng tim của ông tai

Thực lực này quả thực trái với lẽ thường!

Giờ khắc này, ông ta thậm chí cũng nghi ngờ Lâm Phong có thực lực ở trên Thiên Cảnh!

Nhưng... điều này sao có thể?

Lão giả Thiên Cảnh lại không biết là, thực ra Lâm Phong mới chỉ sử dụng một phần vạn của uy áp mà thôi, bởi vì anh không muốn giết lão giả.

Lâm Phong tuy rất mạnh nhưng không phải kẻ ham giết người, gặp ai giết người đói

Vừa nãy giết Hoàng Phi Long cũng chỉ là vì Hoàng Phi Long vừa ngu vừa kiêu ngạo, khiến anh khó chịu mà thôi!

Nhưng trái lại, lão giả này rất phong đột! Rõ ràng là một người cẩn thận, biết tiến biết lùi.

Ban đầu ông ta không ngốc nghếch công kích anh, mà chọn hỏi về lai lịch của anh trước.

Lâm Phong không ghét hành động đó của lão giả! Làm như thế chứng tỏ ông ta là một người thông minh. Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái.

Cho nên, trong mắt Lâm Phong, giữ lại người như lão giả này có tác dụng hơn nhiều so với việc giết ông ta!

Quả nhiên, sau một phen tự hỏi, lão giả Thiên Cảnh chủ động bước lên trước, vẻ mặt hiền lành hơn nhiều, nói:

“Anh bạn nhỏ này quả nhiên là rồng trong biển người, tôi đây hơi vô lễ!"