Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 792



Lận Vô Đạo, một trong số lão tổ của nhà họ Lận, cường giả Võ Thần sơ kỳ đỉnh phong lại không cản nổi một chiêu của Lâm Phong?

“Tôi nghe nói nhà các người rất mạnh, muốn bắt tôi hỏi tội?”

Lâm Phong giết Lận Vô Đạo xong, cơ thể chợt biến mất.

Một giây sau, anh đã đứng trước mặt một Võ Thần nhà họ Lận, nhẹ nhàng đưa tay lên…

Rắc!

Tốc độ quá nhanh!

Adv

Lực quá mạnh!

Người đó chưa kịp phản ứng đã bị bóp nát cổ!

Lúc này, những cường giả khác nhà họ Lận cũng phản ứng lại.

Kinh sợ, hoảng hốt liên tục xuất hiện trên mặt họ…

Adv

Mấy giây, chỉ ngắn ngui mấy giây, hai Võ Thần đã bỏ mạng!

Thực lực của Lâm Phong vượt xa khỏi dự kiến của bon họ!

Nhưng lát sau, phẫn nộ thay thế sợ hãi, lấp đầy trí óc họ…

Máu nóng dâng lên, hai mắt đỏ tươi, cảm thấy phế quản sắp nổ tới nơi!

“Người này rất mạnh, mọi người cùng tiến lên!”

Lận Hiên quát to.

“Vâng!”

Còn ba Võ Thần và tám Võ Thánh đỉnh phong không hề do dự lập tức sử dụng tuyệt kĩ của mình tấn công Lâm Phong!

Trước mắt bao người, bọn họ không thể đình chiến mà rút lui, đây là lòng tự trọng của thế gia tiên đạo!

Đối mặt với nhiều cường giả như vậy tấn công, Lâm Phong vẫn thản nhiên.

Ngược lại, trong mắt anh còn đầy thất vọng.

Đừng nói là hiện tại sau ba lần luyện thể, dù là trước kia thì những người này cũng chẳng uy hiếp nổi anh!

“Thế gia tiên đạo không thể bị sỉ nhục, Lâm Phong, đi chết đi!”

“Chết!”

Mười một đòn tấn công kinh khủng ập tới Lâm Phong, tạo thành một quả cầu lớn sáng rực!

Nhưng một giây sau, quả cầu đó nổ tung, Lâm Phong từ trong đó lao ra, tốc độ kinh người, tạo thành dư ảnh giữa không trung.

Đùng!

Rầm rầm!

Mười một cường giả của nhà họ Lận không có sức chống đỡ, không bị đập chết thì cũng là bị bóp nát cổ…

Trong thời gian ngắn, mười một người đó bị Lâm Phong giết sạch…

Máu tươi đầy đất, khung cảnh như địa ngục.

“Cái thế gia rác rưởi gì thế này. Đúng là hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Mình vốn cho rằng nhà họ Lận rất lợi hại, nhưng xem ra cũng chẳng là gì… Lẽ nào bây giờ ở Đại Hạ không còn ai khiến mình phải dốc sức đánh một trận sao?”

Lâm Phong nhìn máu tươi trên đất, cực kì thất vọng.

Thấy vậy, đám người xung quanh cảm thấy cơ thể mình tê dại…

Nhất là đám người Long Soái, trong lòng dậy sóng, khó mà lấy lại bình tĩnh.

Đây không phải con chó con mèo, mà là năm Võ Thần, tám Võ Thánh đỉnh phong!

Một đội kinh khủng như thế lại bị Lâm Phong đơn phương tàn sát, không có sức chống trả, bọn họ cùng nhau tấn công cũng không phá nổi phòng ngự của Lâm Phong!

“Hình như tiểu sư đệ lại mạnh hơn rồi.”

Phùng Mục Trần xiết chặt hai tay.

Anh ta nhớ hồi trước lần đầu tiên gặp tiểu sư đệ ở Thanh Thành Kiếm Phái trên Thập Vạn Đại Sơn, còn nghĩ tiểu sư đệ cũng không kém mình là bao…

Nhưng bây giờ tiểu sư đệ đã có thực lực tới mức này.

Mới bao lâu đâu? Một tháng thôi?

Phùng Mục Trần sinh ra có mây đỏ xuất hiện khắp trời, tường vân ngập tràn, song tu tiên võ, tự thấy bản thân mình tuyệt vời, không thua kém ai!