Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 859



“Đó không phải là sữa, là linh dịch!”

Lâm Phong đã giải thích rất nhiều lần về vấn đề này, nhưng Tiểu Luyến Luyến không nghe!

“Chất lỏng màu trắng không phải sữa thì là gì!”

Tiểu Luyến Luyến bĩu môi.

“Bỏ đi, nói con cũng không hiểu.”

Lâm Phong lắc đầu, dùng bình ngọc chiết ra chút linh dịch, dưa cho Tiểu Luyến Luyến.”

“Ực ực.”

Adv

Tiểu Luyến Luyến nhận lấy, uống sạch, sau đó còn chưa đã thèm, nói:

“Ba, con vẫn muốn!”

“…”

Khóe miệng Lâm Phong giật giật.

Một lọ linh dịch có thể so với mấy nghìn viên linh thạch. Kết quả con gái vừa uống xong cũng không có phản ứng gì!

Adv

Nhưng dù sao cũng là con gái mình, yêu thương còn không hết.

Anh chỉ có thể tiếp tục chiết ra thêm…

Cứ như thế, một ao linh dịch bị Tiểu Luyến Luyến uống hết hơn phân nửa.

Sau đó cô bé mới hài lòng nằm trên giường ngủ say.

Lúc này, nhìn Tiểu Luyến Luyến rất khác thường.

Cơ thể cô bé tỏa ra vầng sáng màu trắng nhạt, nằm ở nơi đó, cái bụng tròn vo, như một bảo bối…

“Đúng là một tiểu ma vương đáng sợ!”

Lâm Phong thở dài một hơi.

Một nửa ao linh dịch của linh mạch cũng không đủ để kích hoạt thể chất của con gái, đúng là kinh khủng hơn mình nhiều!

Đồng thời, bây giờ anh lại cảm thấy hơi bị con gái uy hiếp!

Điều này nghĩa là gì?

Nghĩa là dù con gái không tu luyện, nhưng chiến lực có lẽ đã đạt tới một mức độ khó mà tưởng tượng được!

Nói không ngoa, từng quả đấm mập mạp của Tiểu Luyến Luyến có thể đánh nát một ngọn núi, bàn tay nhỏ vỗ một cái có thể khiến Võ Thánh, thậm chí là Võ Thần bình thường biến thành thịt vụn!

“Mình nghĩ mình đã biến thái lắm rồi, không ngờ Tiểu Luyến Luyến còn hơn thế!”

“Nếu như trước kia sư phụ gặp được yêu nghiệt như con gái mình, có lẽ cũng không túm mình lên núi đâu nhỉ?”

Lâm Phong cười khổ một tiếng.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đến phòng bếp lấy một cái nồi sắt rồi đi ra sân.

Con gái ăn no uống no rồi nhưng anh thì chưa!

“Ngần này linh dịch, hẳn là đủ cho mình luyện thể thêm một lần nữa nhỉ? Chỉ là hấp thu trực tiếp thì hơi xa xỉ, mình có thể cho thêm chút linh dược vào…”

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lập tức châm lửa, bỏ linh thảo và linh dịch vào cùng đun lên.

Những linh thảo này là Lận Trần cho.

Lúc đó để khiến Lâm Phong hạ hỏa, ông ta đưa cho anh một vạn viên linh thạch cùng với rất nhiều linh thảo quý giá…



Lát sau, dung dịch đã bắt đầu sôi lên.

Linh thảo và linh dịch dung hợp với nhau, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, lan xa vạn dặm…

“Tuyệt!”

Mắt Lâm Phong sáng rực, trong lòng thỏa mãn!

Anh đã luyện thể ba lần ở Nguyên Anh Cảnh, nếu thêm một lần nữa có lẽ sẽ đánh được cả tu giả Hóa Thần Cảnh, thậm chí là Luyện Hư đại năng!

Cái gì gọi là yêu nghiệt?

Có thể chiến đấu vượt cấp hai cảnh giới mới là yêu nghiệt!

Đúng lúc này, một đám người nhà họ Trần ngửi mùi đã chạy tới.

Người đi đầu là Trần Y Nặc, Trần Bắc Huyền và đám Trần Thiên Hủ đi theo sau…

“Lâm Phong, anh đang nấu canh gì thế, thơm quá đi.”

Trần Y Nặc tò mò hỏi.

“Đúng, thơm quá, vừa nhìn đã biết là ngon rồi, em rể, cho anh một bát!”

“Anh rể, em cũng muốn uống!”

“Lâm Phong, tôi cũng muốn uống! Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thơm ngọt như thế.”