Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 109



Hai con sư tử nhảy lên cạnh nhau, một trong hai con sư tử bất ngờ rơi vào giữa đầu và đuôi của sư tử kia, ngay lập tứcbịsư tử bên cạnhđá nó váng xuống đất.

“Tốt!”

Kích động tiếng hò hét âm hưởng

triệt để không ngừng.

Hơn một trăm con sư tử lao lên,vượt qua các chướng ngại vật tiến vào vòng tròn trung tâm ở giữaLôi đài Kim Than.

Lôi đài được xây dựng bằng bè tre, khí thế rộng lớn, ờ điểm cao nhất treo ‘Thanh’ của buổi lễ Thái Thanh này, đây cũng chính là mục tiêu của trăm con sư tử.

Lôi đài đầy chướng ngại vật xung quanh, càn bước tiến của sư tử.

Những con sư tử đại diện cho mỗi gia đình tham gia buổi lễ đoạt

Thanh không phải là người bình thường,đương nhiên, cũng không thiếu những nhân tài trẻ tuổi nhưTống Thu đại diện cho dòng họ,những cái này chướng ngại vật, đối với bọn hắn mà nói, cũng không tính là gì, trở ngại lớn nhất phải vượt qua là tại thời điểmvượt qua chướng ngại vật, sư tử cùng sư tử ở giữa giao tranh.

Nghi lễ đoạt Thanh, diễn ra vô cùng kịch liệt.

Hoàng Giang Hồng lão gia tử cũng tới chỗ ngồi xuống, trịch thượng, chứng kiến trăm sư tử

tranh phong.

“Quả nhiên làThế Hùngmột sư đang dẫn đầu.”

Hoàng Giang Hồng mỉm cười.

Hoàng gia thất tướng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là một buổi lễ hướng cả thành phố tổ chức đoạt Thanh, nhà họ Hoàng chỉ cử có mình Hoàng Thế Hùngxuất chiến, tất nhiên họ đều hy vọng rằng Hoàng Thế Hùng có thể thuận lợi đoạt Thanh, khẳng định vinh quang của gia tộc số ở Thiền Thành.

Trong số những người con của nhà họ Hoàng, ánh mắt của một người càng hiện lên sự mong đợi.

Kèo chấp ngày hôm nay liên quan đến nhiều người giàu có và quyền lực ờ Thiền Thành, rất

nhiều người đã vung tiền như rác trong trận này. Hoàng Ngọc Hải mới vừa nhận được tin tức, nếu như Hoàng Thế Hùng cuối cùng thành công đoạt Thanh, hắn hôm nay đổ bàn, chí ít có thể kiếm được mười triệu đồng.

Nhà họ Hoàng tuy là gia tộc giàu nhất ở Thiền Thành, nhưng Hoàng Ngọc Hải lại chỉ là một trong số rất nhiều người con cháu của nhà họ Hoàng, có thể làm nên chuyện này cũng đủ khiến Hoàng Ngọc Hải cảm thấy hứng thú.

“E rằng, cũng chỉLôi sư phụ rải

rác mấy người có thể gây ra một chút phiền toái cho Hoàng sư phụ.

Hoàng Ngọc Hải khóe miệng hơi nhếch lên, hướng về một phía nhìn lên.

Nhà họ Tống đang ngồivị trí không dễ thấy, có một gương mặt đặc biệt chói mắt, chính là Sở Trần.

Nhìn thấy Sở Trần bộ dáng lúc này, Hoàng Ngọc Hải nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng băng lãnh.

“Hôm nay ngay khi Sở Trần mất hết bộ mặt, cũng là lúc sư tônthử thực lực kỳ môn của hắn.”

Hoàng Ngọc Hải đương nhiên đối với sư phụ của mình vô cùng tin tưởng.

Kim Than Thành, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cước bộ của trám con sư tử, bên tai vang lên tiếng chiêng trống chói tai, tiếng hoan hô vang trời.

Tuy nhiên, khoảng cách từ chỗ trăm con sư tử đến lôi đài bất quá vẫn còn một đoạn,đồng thời tất cả các chướng ngại vật đều được

sắp đặt sẵn, rất nhanh, còn chưa tới chân lôi đài, một số sư tử đã bị loại bỏ do bị thương.

Càng cạnh tranh như thế này, lòng người càng sôi trào, máu như muốn sôi lên tức thì.

Hét lên với sự phấn khích.

“Hoàng sư phụ, đừng vội.”

Lôi Đại Đồng đã đuổi kịp Hoàng Thế Hùng, hai con sư tử đối đầu nhau, gần như đồng thời vượt qua chướng ngại vật cuối cùng, cả hai cùng nhảy lên cao, kèm theo sự phấn khích, tiếng chiêng

và tiếng trống, hai con sư tử đặt chân lên cây trúc dựng, vị trí ngay phía chân giá của lôi đài.

Bùm! Bùm! Lôi Đại Đồng và Hoàng Thế Hùng đã bắt đầu tấn công một cách thăm dò, không ai trong số họ sẽ cho phép người kia leo lên lôi đài như họ muốn.

Sau đó chưa đầy một phút, thêm một bầy sư tử phía sau cũng lao lên.

Hoàng Thế Hùng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, ngược lại là nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc, lập tức cười lớn, “Hôm nay

quả nhiên có rất nhiều sư vương ở đây a!”

Ánh mắt Hoàng Thế Hùng lộ ra một tia hừng hực! Hắn đã rất lâu không có một trận tranh tài thực thụ.

Bùm! Đông đông đông! Càng đến gần lôi đài của các sư vương quyết đấu, tiếng chiêng, trống càng dồn dập, nhiệt huyết cùa khán giả trong và ngoài khán đài Kim ThanThành lúc này như sôi trào lên.

“Hoàng sư phụ một ngựa dẫn đầu xông lên.”

“Tuy nhiên, hôm nay Hoàng Thế Hùng sư phụ không phải không có đối thủ, ông ấy đã bị chặn lại.”

“Đây đều là những nhân vật được xưng là Sư vương tại Thiền Thành, hôm nay đồng thời tụ hợp lại đây tranh bá.”

Khán giả cảm xúc dâng cao, nhìn thấy là nghiền ngẫm không rời mắt.

Nếu không có đại lễ của nhà họ Hoàng ngày hôm nay, e rằng sẽ rất ít có cơ hội chứng kiến dịp tranh tàicủa nhiều sư tử hoành tráng như thế này trên cùng một

sân khấu.

Trên khán đài, nhà họ Tốngthần sắc không dễ nhìn chút nào.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cuộc chiến giữa các sư tử lớn, sư tử nhà họ Tống, trong số một trăm con sư tử, chì ờ mức trung bình, hiện tại chúng vẫn còn phải đang chiến đấu với những con sư tử còn lại trên các chướng ngại vật kia.

“Tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến.”

Tống Nhan thở dài và liếc nhìn

Sở Trần trong tiềm thức.

Tên ngốc này còn vay một triệu để mua nhà họ Tống sẽ đoạt Thanh thành công.

Thảo nào Hạ Bắcđã trở thành trò cười của thành phố.

Lúc này, Hạ Bắc cũng phẫn uất nhìn Sở Trần.